Chương 921: Trở thành thú cưng
Edit by Le Hong Lan
Hai người đàn ông hiện tại đang rất đau buồn trước cái chết của tinh linh thỏ tôi, lần đầu tiên sau 300 năm mới có người thể hiện tình cảm thật với tôi,
bây giờ tôi đang rất muốn ra hiệu rằng mình vẫn còn sống, nhưng tôi chỉ có thể nhảy nhảy xung quanh họ. Hai nam nhân này không mặc nhiên không một lần nhìn qua con thỏ nhỏ. Rốt cuộc công sức tu luyện ba trăm nâm của tôi giờ thành công cốc
Hiện giờ cố gây chú ý với họ cũng không hiệu quả nữa, tôi ngừng suy nghĩ và quyết định xem xét tình hình.
Có lẽ sợ hãi trước bộ dạng cười đau xót của Ninh Trác, Tà Hữu thậm chí không còn buộc tội anh ta, sau khi đốt món cà rốt yêu thích xuống cho tôi, cả hai bước vào phòng của Ninh Trác
Tôi cũng chạy theo sau Edit by Le Hong Lan
Hai người đàn ông mắt to mắt nhỏ này cũng không nhìn thấy một con thỏ lớn như vậy đi theo.
Họ đang ngồi trên ghế đằng kia nói chuyện về mọi thứ, và tôi chỉ đơn giản là nhảy lên giường của Ninh Trác, cảm thấy thoải mái đến mức tôi có thể lăn trên đó, và nó có mùi giống như mùi của Ninh Trác
Tâm trạng chán nản vì cái chết của mình, tôi đột nhiên vui vẻ trở lại, không phải tôi vẫn có thể tu luyện lại thành hình người sao, tôi suy nghĩ lạc quan về điều đó.
Tôi vừa nằm dài lăn lộn trên giường và nghe Ninh Trác cùng Tà Hữu nói chuyện Edit by Le Hong Lan
Ninh Trác rót một tách trà cho Ta Hữu và nói: “Sự việc xảy ra một phần là lỗi của ta, ta không ngờ rằng sự oán hận của Ninh Uyển Uyển lại sâu sắc như vậy. Sau khi hồn bay phách tán, không ngờ muội ấy vẫn còn có khả năng biến mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy. Nếu biết trước điều này, có lẽ Khả Khả đã không nguyên sinh.
“Chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, hiện tại tôi có thể giúp anh, anh muốn tôi làm gì”, mặc dù bây giờ thái độ của Tà Hữu có tốt hơn nhưng, nhưng nói hắn vẫn nói chuyện với Ninh Trác bằng ngữ âm vô cảm
“”Nhưng tôi muốn nói với anh rằng lý do tại sao tôi giúp anh là bởi vì nể mặt của Khả Khả. Tôi biết rằng ở một nơi xa xôi nào đó Khả Khả vẫn hy vọng tôi sẽ hỗ trợ bạn. Nếu cô ấy còn sống hẳn là cô ấy sẽ không tiếc công sức để giúp bạn”
Khi tên tôi được nhắc đến,bầu không khí trong phòng lại trở nên ảm đạm.
Ninh Trác nói với Tà Hữu rằng hạt cường đen mà Uyển Uyển kết thành lúc đầu, đã vỡ thành năm mảnh, một mảnh đã xâm nhập vào cơ thể tôi và được Ninh Trác phá hủy nó. Bốn mảnh còn lại hiện đã phân tán vào nhân gian, anh ấy e rằng nó sẽ gây hậu quả khôn lường. Edit by Le Hong Lan
Ta cần phải phá hủy tất cả các mảnh còn lại, nhưng vì một số lý do, ta không thể xuống núi đề tìm kiếm tung tích, ta mong ngươi có thể giúp ta tìm ra các mảnh đó ở đâu”
Nói đến việc trọng đại, Tà Hữu thật sự rất đáng tin cậy, anh ta nghiêm túc và cẩn thận lắng nghe Ninh Trác nói, thỉnh thoảng hỏi một số chi tiết
“Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi, anh ở đây yên tâm chờ tin tức của tôi.”
“Sau khi tìm thấy mảnh vỡ, hãy nhớ đừng manh động. Ngươi phải báo tin ngay cho ta. Nó nguy hiểm hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Ta không muốn ai khác bị tổn hại vì sự cố này. Edit by Le Hong Lan
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Không nên để quá muộn. Để tránh những kết quả nguy hại từ những mảnh vỡ đó, tôi sẽ lập tức xuống núi để điều tra”.
Trước khi rời đi, Ninh Trác đưa cho Tà Hữu một con hạt giấy và nói rằng, khi nào tìm ra manh mối, Tà Hữu chuyển thông tin cho anh ấy qua con hạt giấy này.
Nhìn thấy Tà Hữu ra đi, trong lòng tôi cảm thấy không vui
“Hả cái gì đây” Đang chìm đắm trong nỗi buồn chia tay, tôi chợt nghe thấy từ miệng Ninh Trác vang lên một câu cảm thán, sau đó tôi phát hiện tinh linh thỏ mình đang treo lơ lửng trên không trung.
Tôi được Ninh Trác ôm vào lòng, thật ấm áp, đây là sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất trong ngôn tình sao?
Bất giác lại nghĩ đến phương diện này, nếu không phải bị lông thỏ dày bao phủ, toàn bộ con thỏ tôi chắc sẽ đỏ âu. Edit by Le Hong Lan
Lúc trước tôi đã được Ninh Trác ôm vào lòng, nhưng lúc đó tôi đã bị năng lượng màu đen bào mòn và suy yếu, không cách nào nghĩ đến những chuyện khác.
Phải chăng ông trời nghĩ rằng tôi quá đáng thương, và cho tôi một cơ hội nữa sau lần bỏ lỡ cơ hội trước đây.
Trái với những gì tôi tưởng tượng, hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay của Ninh Trác thực sự rất thoải mái, anh giơ bàn chân tôi và ấn vào tay của anh, cảm giác khá dễ chịu. Như thế này có được xem là chúng tôi đang nắm tay không?
class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q">
Ninh Trác nhìn tôi từ trên xuống dưới rất nghiêm túc, sau đó tự lẩm bẩm một mình: “Là một con thỏ cái, ngươi đi lạc à? Ngươi sống ở đâu? Ta tiễn ngươi trở về được không?”