Sau khi nghe điều này, tôi chắc chắn rằng ngôi làng là nơi tôi đang tìm kiếm.
“Làng đó ở đâu vậy?” Tôi hỏi ngay.
Bà lão chưa kịp trả lời thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa.
“Tại sao các người lại hỏi về ngôi làng đó!”
Tôi và Hạ Lẫm lập tức quay đầu lại và thấy một ông già chống gậy đến gần, nhìn chúng tôi một cách lạnh lùng.
“Thôn trưởng.” Bà lão hoảng sợ run rẩy kêu lên.
Thôn trưởng trừng mắt nhìn tôi cùng Hạ Lẫm, hung hăng nói: “Nói đi, các người là ai? Thôn của chúng ta đã như thế này rồi, còn muốn cái gì nữa!”
Lời của trưởng thôn này khiến tôi chìm trong màn sương, và tôi cau mày và nói, “Trưởng thôn, ông có hiểu lầm không, chúng tôi chỉ …”
Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì trưởng thôn đã ngắt lời tôi một cách thô bạo.
“Hiểu lầm! Mộtngười phụ nữa mang thai còn có thể có chuyện tốt gì! Nói đi, mục đích của các ngươi là gì!”
Đôi mắt của tôi nhấp nháy.
Đừng nghĩ trưởng thôn không có linh lực, ánh mắt của ông ta rất nhạy bén, thật sự đã nhìn thấy ma khí trong bụng tôi.
Nhưng những lời buộc tội vô cớ của ông ấy vẫn làm tôi không kiên nhẫn.
Tôi không muốn nói nhiều, giơ tay túm lấy cổ trưởng thôn.
“Thôn trưởng!” Bà lão bên cạnh kêu lên.
Sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp nhấc thôn trưởng lên từ trên mặt đất.
Chiếc nạng trong tay ông ấy rơi xuống và ông ấy đang vật lộn tuyệt vọng trong tay tôi với vẻ mặt kinh hãi.
“Nói.” Tôi thờ ơ, “Vừa rồi lão nói cái gì, thôn bị ma ám đâu?
“Ta, ta không nói …” Thôn trưởng ép buộc, “Cô, nếu như cô tới đó chọc tức chúng … Chính là thôn chúng ta phải gánh chịu!”
Sau một thời gian dài, hóa ra ông ta sợ ma ngôi làng đó sẽ hại thôn này.
“Không nói với tôi, cứ việc đi chết đi.” Tôi lạnh lùng nói, cũng không chút do dự tăng thêm sức mạnh tay.
“Đừng!” Thôn trưởng rốt cục sợ hãi khi thấy tôi nghiêm túc, kêu lên, “Ta, ta nói”.
Nhưng tôi vẫn không buông tay.
“Ngôi làng đó! Ngay phía sau thôn của chúng tôi! Có tất cả những linh hồn ma quỷ trong đó!” Thôn trưởng hoảng sợ và nhanh chóng hét lên.
Tôi chỉ thả lỏng sức mạnh trong tay.
Với một cái hất cổ tay, tôi ném trưởng thôn xuống đất mà không do dự. Cổ ông ta bị bầm tím và ông ta ho dữ dội.
Nhưng tôi thậm chí không thèm nhìn lại lần thứ hai, chỉ cùng Hạ Lẫm bước ra khỏi nhà và đi theo hướng ông ấy nói.
Trên đường, Hạ Lẫm nhìn tôi một cách kỳ quái và nói nhỏ: “An Tố, chị thực sự đã thay đổi.”
“An Tố, có thể chị không nhìn ra chị đã thực sự thay đổi như thế nào đâu.” Hạ Lẫm nhẹ giọng nói.
“Tại sao? Em cảm thấy hiện tại chị quá máu lạnh ư?”
“Không” Hạ Lẫm liếc nhìn tôi với vẻ mặt khó lường. “Chị như thế này rất tốt, ít nhất có thể tự bảo vệ chính mình, sẽ không bị tổn thương như hai năm trước.”
Khi nghe đến hai chữ “hai năm trước”, tim tôi khẽ quặn thắt.
Tôi không nói nữa mà cùng Hạ Lẫm đi hết ngôi làng, chẳng mấy chốc chúng tôi đã nhìn thấy ngôi làng mà trưởng thôn đang nói đến.
Vừa nhìn thấy thôn, không khỏi há hốc mồm.
Tôi không bao giờ ngờ rằng ngôi làng mà bà lão nói lại thực sự trông như thế này.
Đây là một ngôi làng được làm bằng giấy.
Tất cả mọi thứ trong làng, bất kể là đường đi, nhà cửa, thậm chí cả xe cộ nghe ngóng trên đường đều làm bằng giấy, trông trắng trắng toát, khí thế kỳ quái.
Ở phía trên cùng của toàn bộ ngôi làng giấy, một lán lớn được dựng lên để bảo vệ tốt ngôi làng giấy này.
Tôi và Hạ Lẫm trao nhau ánh mắt kinh ngạc, rồi từ từ bước vào ngôi làng kỳ lạ này.
Mọi thứ được làm từ giấy đều có kích thước giống như những thứ bình thường. Không chỉ vậy, những thứ rất tinh tế.
Tôi nhìn thấy rất nhiều cửa hàng giấy bên đường, trên đó đều có ghi tên cửa hàng, từ cửa sổ giấy nhìn vào, tôi có thể nhìn thấy quầy bên trong, bày biện cẩn thận đủ loại hàng hóa. Quần áo, phụ kiện và thậm chí cả đồ ăn.
Mọi thứ đều giống như một ngôi làng thực sự, ngoại trừ việc mọi thứ đều được bằng giấy. Và trong ngôi làng mỏng manh và kỳ lạ này, không có một nửa
hơi thở của con người.
Tôi tập trung sức mạnh tinh thần của mình trong vùng bàn tay của mình, cảnh giác quan sát xung quanh, tìm ma khí.
Nhưng tôi không thể cảm thấy gì cả.
Tôi định hỏi Hạ Lẫm, nhưng đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng “lảm nhảm” trước mặt.
“Ai!” Linh lực của tôi tuôn ra, tôi nhìn về phía trước. Tôi không khỏi choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong vô thức, tôi và Hạ Lẫm bước đến trước sân khấu.
Giống như những thứ khác trong làng, sân khẩu này cũng được đóng giấy, trên sân khấu có hai người giấy, một nam một nữ, cao bằng mình, tay nghề cực kỳ tinh xảo. quần áo hoặc khuôn mặt, có một loại cảm giác giả và thực.
Tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái giấy trong đó, đột nhiên di chuyển.
Dường như lúc này giống như một con rối, bị một sợi dây dẫn vô hình kéo, cứng đờ quay lại, giơ tay phát ra tiếng hát “bập bẹ”.
Đó là giọng nói mà tôi vừa nghe thấy.
Tôi đã rất ngạc nhiên. Người giấy này vẫn có thể di chuyển?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy một diễn viên khác đang di chuyển, và hai người giấy đang ở trên sân khấu, vừa bị bô vừa hát.
Trước khi tôi biết điều đó, trời đã tối.
Trong sự im lặng chết chóc, chỉ có thể nghe thấy âm thanh cao vút của họ, và cảm giác thực sự không thể diễn tả được.
Lúc này, chợt có người vỗ vai tôi một cái.
Tôi nghĩ đó là Hạ Lẫm, vì vậy tôi quay đầu lại, “Sao vậy, Hạ Lẫm?!”
Vừa quay đầu, liền sắc mặt tái nhợt!
Tôi không thể không hét lên trong sợ hãi và lùi lại một bước nhanh chóng. Lúc này, đứng sau lưng tôi là một người đàn ông giấy!
Khuôn mặt xanh xao của hắn, hai con mắt thâm quầng, đang chờ đợi tôi, đờ đẫn và kỳ
lạ
Trong một giây tiếp theo, tôi thấy đôi môi đỏ như máu của hắn từ từ nhếch lên.
Cùng với nụ cười máu của người giấy, tôi cảm thấy một hồn ma dữ tợn trào ra khỏi cơ thể
bị giấy trói buộc.
Một giây tiếp theo, hắn hét lên với tôi!
Đây là một con ma!
Tôi lập tức phản ứng lại, thấy thanh giấy sắp lao tới trước mặt, tôi cũng không né tránh mà nhanh chóng ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, hướng lên trên.
Khi hai chúng tôi sắp chạm vào nhau, tôi đưa tay lên và nói nhỏ ” Phá!”
Ngay lập tức, một ngọn lửa sáng rực bốc cháy trong lòng bàn tay tôi và bay thẳng đến người đàn ông giấy.
Người đàn ông giấy không ngờ tôi lại nhanh nhẹn như vậy, bị quả cầu lửa bắn trúng người và ngay lập tức bị bỏng.
Hắn hét lên một cách kỳ lạ, và cơ thể cháy thành tro, tôi thấy một đám khói trắng bốc
lên.
Đó là linh hồn hắn muốn chạy thoát. Nhưng tôi sẽ để hắn đi một cách dễ dàng như vậy sao?
Nhón chân, tôi bật dậy, nhấc tay lên và tóm cổ con ma một cách nhanh chóng.
Con ma hét lên một tiếng hét xuyên tim.
Nhưng tôi không thèm để ý đến nó mà nhanh chóng vơ lấy một bình nhỏ trong ba lô.