Tháy giáo Lâm lúc này đã hoàn toàn trở thành kẻ biến thái, chì vì một linh hồn nhỏ bé mà đẩy tỷ lệ tự tử ở ngôi trường này tăng vọt. Khi chúng tôi tình cờ phát hiện ra điều bất thường ở đây thì hàng chục học lần lượt tự tử.
Sự thật là do thầy giáo Lâm đã thuyết phục những học sinh đó tự tử, sau khi tự tử thì hắn ta sẽ đến bệnh viện và đưa linh hồn cùa họ đi, dó là những đứa trẻ sống lang thang và dụ các học sinh khác tự tử. Những cái chết này nó hóa ra là một công cụ được sử dụng đê’ ngưng tụ linh hổn cho Tiểu Ảnh.
Những linh hồn bị mắc kẹt ở đây đồng hành với linh hồn suy yếu cùa Tiểu Ảnh và tạo ra một năng lượng ma quái để hỗ trợ ngưng tụ linh hồn Tiểu Ảnh, giúp nó không bị tan biến. "Bồng cách này, Tiểu Ảnh luôn có thể ở bên cạnh tôi và không bao giờ bị chia cắt." vè mặt của thây Lâm rất bình tĩnh khi nói những lời này, nhưng tôi nhìn thây nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt cùa hắn ta "Tất cà đều là vì lợi ích của Tiểu Ảnh.
Không quan trọng tôi đang mang tội lỗi gì, tôi chấp nhận tất cà mọi tội lỗi mọi sự trừng phạt, chì khao khát giữ lại được linh hồn cho cô ốy " Khi hắn ta nói điều này, càm xúc cùa hắn lại kích động, và tay anh vô thức đưa vể phía trước, như muốn ôm chặt một thứ gì đó trong tay.
Hạ Lỗm thấy vậy liền lo lắng che chắn phía sau cho tôi, và tôi, người đã quen với kiểu bào vệ này, lạnh lùng nhìn thây giáo Lâm Dù câu chuyện của hắn ta thật quá đáng thương, nhưng đây là một bi kịch đau đớn, đáng lẻ hắn ta không nên mở rộng bi kịch này vô tận và tiếp tục gây thêm nhiều bi kịch khác, những đứa trẻ đó thậm chí còn không được như Tiểu Ảnh, người chưa từng trài qua tình yêu đã phài trở thành ma.
Sau khi trở thành một hồn ma, không có cách nào giài thoát, bị mắc kẹt trong ngôi trường này, và học tập lặp đi lặp lại dưới áp lực của giáo viên mỗi ngày?
Nghĩ đến những đứa trẻ tội nghiệp đó, tôi chê nhạo và nói với thầy giáo Lâm: "Đừng nghĩ rằng lây tình yêu làm cái cớ có thể bù đắp cho những sai lâm lớn mà ngươi đã gây ra? Khi ngươi và Tiểu Ảnh ở cùng nhau, ngươi có nhìn thây những ánh mắt đầy oán hận cùa những đứa trẻ vô tội không?"Ngươi thậm chí còn không thấy sợ hãi và cắn rứt sao? "
Nét mặt của thầy giáo Lâm hết sức bình thàn, không bị ành hưởng bởi lời nói của tôi. Hắn nói với tốc độ bối rối không chút dâu vết: "Tôi không bao giờ phủ nhận rằng mình có tội rất nặng. Khi những đứa trẻ đó khi nhày xuống, tim tôi cũng rất đau.
Đó là sự tái diễn bi kịch cùa Tiểu Ảnh, nhưng đây không phài là lỗi của tôi không? Đây là lỗi cùa xã hội này."
ở khía cạnh nào đó, điều này khiến tôi không nói nên lời, rốt cuộc thì tôi cũng từng trài qua cơn ác mộng đó.
Nghĩ tới điều này tôi hơi mất tập trung. Tôi không ngờ thầy giáo Lâm lại nói ra câu này, nó thật sự khiên tôi bị sốc: "Một người như tôi phài xuống địa ngục hàng trăm lổn cũng không thể bù đắp hết những tội ác do tôi gây ra.Nhưng vì Tiểu Ảnh, tôi có thể làm tất cà, ngay cà khi tôi trở thành tội nhân ở mọi thời đại, Tôi không quan tâm."
Nghe đến đây tim tôi chợt rung động, trong trí nhớ cùa tôi có người đã dùng lời tò tình điên rồ này với tôi, anh ây có thể vì tôi mà chết, có thể thay dổi số mệnh của tôi, có thể thay đổi số phận của tôi, có thể làm mọi thứ không kiêng dè đó là con người hay ma quỷ. Điều đó là không thể chối cãi được chì bởi vì anh ấy yêu tôi và chúng tôi yêu nhau.
Tất nhiên, người này chì có thể là Tiết xán.
Người đàn ông đó coi tôi là duy nhốt, đê’ tránh cho tôi bị tổn thương, anh ta có thể trở thành kẻ thù của cà thê giới và chiên đâu chống lại vận mệnh đã định sẵn...
Đột nhiên, tôi cỏm thấy tính cách của thầy giáo Lâm và Tiết xán giống nhau ở một mức độ nào đó, họ đều khao khát tình yêu, và trở thành một con quái vật không thể chứa trong trời đốt vì tình yêu.
Già sử nếu đổi lại nếu tôi là Tiểu Ảnh, đê’ bào vệ linh hồn cùa tôi, có lẽ Tiết xán sẽ lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cà thầy giáo Lâm, tôi e rằng không đơn giàn như giết một
ít học sinh, anh ta có thể giết mấy vạn người để cứu lấy linh hổn tôi!
Trong một khoáng thời gian tôi lơ đãng và thổn thờ rõ ràng đã thu hút sự chú ý của Họ Lầm, Hạ Lẩm bước đến gần tôi và nói với tôi bằng một giọng điệu trêu chọc: "Chị có phài đang nghĩ đến Tiết Xán"
Không cân giấu diếm tôi gật đổu. "Tôi không có quyền trách thây giáo Lâm, dù sao thì người đàn ông của tôi là phiên bàn tiên hóa của hắn ta."
"Em cũng có thể làm điều đó vì chị"
"Sao?" Tôi vô thức hỏi, nhưng Hạ Lầm lúng túng chuyển ánh mắt của mình và bước tới, nắm tay thầy giáo Lâm đang lơ đãng hỏi: "chị định làm gì với người này?
Vốn đĩ tôi nghĩ, chỉ cần thầy giáo Lâm thừa nhộn hắn ta là người đứng sau tốt cà những truyện này, tôi chắc chắn sẽ không chần chừ giết chết hắn, nhưng bây giờ tôi đã biết toàn bộ câu chuyện, tôi đột nhiên càm thấy thông càm cho hắn hơn.
"Lại muốn tọc mạch à?" Hạ Lỗm dễ dàng đoán được suy nghĩ của tôi.
Tôi biết chì cần tôi muốn làm chuyện gì đó, thì Hạ Lỗm sẽ không phàn đối, vì vậy tôi trực tiếp nói kế hoạch của minh cho em ấy nghe, "chị muốn giúp đỡ để độ cho linh hồn cùa Tiểu Ảnh."
"Cô đang nói cái gì vậy?" Nghe tôi nói, thầy giáo Lâm, người vốn đã chìm đắm trong ký ức về Tiểu Ảnh, trở nên vô cùng phấn khích. Hắn ta bước tới và nắm lấy tay tôi...
Hạ Lãm mạnh bạo hất tay hắn ra và cành cáo với vẻ mặt đầy tức giận, "thầy giáo Lâm ta sẽ giết chết ngươi nếu ngươi dám làm điều gì bất thường.
Hắn ta rõ ràng nhộn được ác ý của Hạ Lầm và hơi rụt tay lại, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng và nói: "Cô thực sự muốn giúp Tiểu Ảnh thay thế hồn phách sao."
"Đúng vậy, cũng như giúp đỡ những đứa trẻ đó." Không cần phài phơi bày tình càm của mình với Tiết xán trước mặt người ngoài, tôi chì cần tìm một lý do để làm việc này.
"Càm ơn, càm ơn." Thây giáo Lâm quỳ gối với tôi lổn thứ hai, nhưng tôi không càm động mà ra hiệu cho Hạ Lẩm kéo hắn ta đứng lên, chúng tôi đưa thay giáo Lâm về ký túc xá của hắn.
Điều khiến tôi ngọc nhiên là ký túc xá của thầy giáo Lâm ở cạnh phòng tư vấn, anh ấy đã đặc biệt yêu câu hiệu trưởng, dù sao phòng thí nghiệm này cũng không hoạt động nhiều năm nên hiệu trưởng đi theo anh ấy.
vừa mở cửa, mùi đàn hương nồng nặc xộc vào, chiếc bình đựng linh hổn của Tiểu Ảnh được đặt ở một nơi dễ thây.
Toàn bộ căn phòng tràn đầy một càm giác phiền muộn, có một cái giường bên cạnh cửa sổ trài khăn trài giường màu đen, ban ngày rèm cửa dày màu đen được kéo lại, chỉ có cái bình trong phòng là luôn luôn bất diệt, thoang thoáng mùi cùa đàn hương.
Tôi có thể càm thây một linh hồn ma mờ nhạt phát ra từ trong bình.
Dù sao thì thầy giáo Lâm cũng có năng lực rất hạn chế, Nên có thể thấy linh hồn của Tiểu Ảnh đang ở trong trạng thái tồi tệ. Vì vậy anh ây luôn càm thây bất cứ lúc nào Tiểu Ảnh cũng có thể biến mất, đây là một trạng thái tiêu cực
Hạ Lỗm khó chịu cau mày, tiến lên kéo ra cái bóng nhỏ khuất trong góc tối, không giống như cô gái nhỏ ngọt ngào có nụ cười xinh đẹp trên ành, cái bóng nhỏ kia tràn đồy sầu não. Nỗi buồn cùa cô ây, tâm hổn cùa cô ây giống như thổy giáo Lãm đã nói, cô ấy có thể tan biến bất cứ lúc nào.
vì có mối liên hệ với linh hồn cùa những học sinh bị chết oan nên linh hồn này khá không trong sạch.
Tiểu Ảnh nhỏ giọng nói: "Đây là linh hồn mới anh tìm cho em sao?"
Từ khi bước vào phòng, thầy giáo Lâm không rời mắt khỏi Tiểu Ảnh, sau đó hắn ta bột khóc.