Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 826


trước sau

Là do tôi quá nóng vội, lúc đó tôi còn chưa nghĩ tới tình huống này, tôi nhanh chóng bật đèn ngoài hành lang, đèn bật sáng, trước mắt tôi trống không, cũng không có bé gái nào hết.

Đứa bé đâu rồi?

Tôi bước nhanh qua, không có ai cả, trên mặt đất cũng không có dấu vết gì.

"An Tố!"

Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiết Xán, tôi quay đầu lại thì đã thấy anh ấy nhanh chóng ở trước mặt tôi.

“Sao em lại ở đây?” Tiết Xán cau mày, “Em cứ ho trong khi ngủ, anh đi lấy nước cho em, lúc trở lại thì không thấy em ở trên giường nữa.

“Tiết Xán, vừa rồi anh nhìn thấy đứa nhỏ đó không?.” Tôi lo lắng nói.

Tiết Xán cau mày, không hề nghi ngờ điều tôi nói. "Em nhìn thấy đứa bé đó hả? Đây không phải là chuyện tốt. Chứng tỏ mọi chuyện càng ngày càng rõ ràng, chúng ta sẽ sớm tìm được đứa nhỏ."

"Em hy vọng như vậy, anh có thể đi cùng em đến phòng của đứa trẻ đó một lần nữa được không?."

“Được.” Tiết Xán trực tiếp bế tôi lên khỏi mặt đất, sau đó đi đến phòng thứ mười ba.

Đặt tôi xuống bên cạnh cửa và nói: " Anh sẽ luôn bên cạnh em."

Tôi yên tâm gật đầu,rồi đi kiểm tra lại căn phòng.

Căn phòng này có đầy đủ các thiết bị cần thiết, có một tủ quần áo riêng, tôi nhớ khi tôi ở trong cô nhi viện lúc còn nhỏ, nếu tôi sợ hoặc muốn trốn tránh ai đó, tôi sẽ trốn trong tủ quần áo.

Tủ quần áo rất nhỏ, vừa vặn một người lớn như tôi ngồi vừa, hiện tại cảnh tượng này có chút buồn cười?

Nhìn thấy tôi như vậy, khóe miệng Tiết Xán bất giác nhếch lên.

Có gì vui đâu, hồi nhỏ ai mà chẳng có tủ? Nơi đó khiến người ta yên tâm một cách đáng ngạc nhiên khi trốn tránh nỗi sợ và gặm nhấm nỗi cô đơn.

Đúng lúc tôi không hài lòng với lời chế giễu của Tiết Xán và cố ý quay đi, tôi lại nhìn thấy được một dòng chữ.

Tôi nhìn kỹ hơn, lẽ ra nó phải được khắc bằng đinh. Nét chữ rất ngây thơ chắc hẳn nó được viết bởi một đứa trẻ.

Có phải Nam Nam đã viết không?

Tôi không hiểu được những dòng chữ kia vì nó là tiếng Hi Lạp, vì vậy tôi cần nhờ đến sự giúp đỡ của Tiết Xán. Tôi lấy tờ giấy rồi dùng tay miết nhưng kí tự kia lên tờ tiền sau đó đưa cho Tiết Xán.

"Cái này chắc là của Nam Nam. Anh dịch cho em xem cô bé viết gì."

Tiết Xán chỉ lên bầu trời bên ngoài nói: "Đêm hôm thế này không thẻ tìm ai dịch được? Tốt nhất em nên đi ngủ đi, ngày mai anh sẽ giúp em tìm người dịch nó."

Chà, tôi chỉ có thể đợi ngày mai.

Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, nhanh chóng nói với Tiết Xán đang chuẩn bị bữa sáng. "Gọi người tới giúp em dịch nhé!."

“Em cứ ăn điểm tâm đi đã, sau khi ăn sáng sẽ đi tìm người dịch nó.” Tiết Xán đem đĩa điểm tâm ngon lành tinh xảo đặt ở trong tay tôi bưng lên bàn, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.

Tiết Xán trở lại sớm, anh ấy yêu cầu tôi cho ăn một quả trứng luộc trước khi nói: "Họ sẽ đến đây sớm."

"Các anh tìm được ai có thể giúp? Tiết gia còn có ai ở lại đây sao?"

"Bí mật."

Chà, dù sao thì mọi người sẽ chắc sẽ nhanh chóng đến đay thôi.

Người này thời gian rất chính xác, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng chuông cửa sau khi chúng tôi dọn dẹp xong bữa sáng.

"Mời mọi người vào."

Vừa thấy có người đi tới, tôi sửng sốt, khéo phải tự tát mình một cái cho tỉnh mất? Đúng vậy, chính là người quản lý dữ liệu đã bị Tiết Xán dọn dẹp mấy lần trước đó, anh ta bây giờ đang đứng trong phòng khách của chúng tôi với vẻ mặt không biết tả sao cho hợp nữa.

“Thưa bà, bà cần tôi làm gì cho bà?” Giọng anh ta run run, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi.

“ Tại sao lại là anh ấy?” Tôi hỏi Tiết Xán.

Tiết Xán nói: "Chúng ta có thể sử dụng anh ta, đó là phúc khí của anh ta, em không nghĩ vậy sao?"

Người đàn ông kia hăng hái gật đầu, giọng điệu càng thêm phục tùng: "Đúng, đúng."

Chà, dù là cưỡng bức bạo lực hay gì đi nữa, thì ít nhất cũng có người giúp tôi là được, tôi đưa anh ấy
tờ giấy có in chữ khắc kia, anh ta cẩn nhận lấy rồi xem đi xem lại vài lần.

"Trong tiếng Hi Lạp, những từ này có nghĩa là " Giúp đỡ " Xét nét chữ, người viết những chữ này không được già lắm, bởi vì nét chữ rất non nớt, và khi người nào đó viết câu này, có vẻ như là khá hoảng sợ, bạn thấy đấy, nét chữ bên cạnh này có một chút dao động. "

Nhận được vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh ấy nói thêm: "Tôi có nghiên cứu một chút về nhận dạng chữ viết tay. Không biết cái này có giúp được gì cho cô không."

"Được rồi, không phải việc của anh, anh đi đi."

Tiết Xán vừa mở miệng, mắt anh hơi trợn lên.

"Tiết Xán, anh có nghĩ đứa nhỏ tên Nam Nam khắc những câu cầu cứu thế này không? Cô ấy có gặp nguy hiểm gì sao? Nhưng hầu như không ai biết đến sự tồn tại của cô bé, tại sao cô bé lại đang gặp nguy hiểm?"

Tôi kéo Tiết Xán lại và tôi phân tích ý nghĩa của hai chữ này.

Tiết Xán ngồi ở bên cạnh tôi, trên tay cầm hai chữ này nói nhỏ "Nhớ lại khi còn bé, những đứa trẻ dị tật ở Hạ gia muốn làm gì nhất?"

Nghe Tiết Xán hỏi như vậy, tôi sửng sốt một chút, sau đó quay lại: “Bọn họ hẳn là muốn rời khỏi nơi đó như Địa Ngục, chờ đã, ý của anh là gì?” Tôi đột nhiên hiểu ý anh ấy tại sao lại nói vậy.

"Đúng vậy, tuy rằng đối với đứa nhỏ này xem ra vẫn tốt, nhưng những đứa trẻ kia thì sao? Bé gái này khác với những đứa trẻ dị dạng của Hạ gia. Những đứa trẻ Hạ gia sẽ không nói ra, nhưng Nam Nam này có thể viết, rõ ràng là bố mẹ của Nam Nam đã dạy cô ấy, tôi nghĩ rằng cô bé có lẽ đang khao khát tự do? Dù có giỏi đến đâu, cô ấy cũng chỉ có thể di chuyển trong căn phòng này. "

Phải, đó chính là câu trả lời hợp lí nhất.

Đứa trẻ dị tật hẳn là rất muốn rời khỏi nhà tù lộng lẫy này, cô bé hy vọng có ai đó có thể đưa cô ấy ra khỏi biển khổ đau nên đã có lời nhờ giúp đỡ.

Vậy là mọi chuyện đã được giải thích, tôi hôn nhẹ Tiết Xán để tỏ ý khen thưởng sự thông minh của anh.

Biết được ý nghĩa của những lời này không giúp được gì cho sự phát triển của tình hình hiện tại.Tôi thở dài.

“Lại có chuyện gì vậy?”

Tiết Xán tựa hồ như có thể đánh người bất cứ lúc nào khi nghe người đàn ông trước mặt hỏi.

Sau khi nghe thấy tiếng người đàn ông kia hỏi, anh ấy nhìn tôi định hành động.

Tôi nhanh chóng ngăn anh ấy lại, người đàn ông kia đột nhiên lại lên tiếng: "Các ngươi đang điều tra tòa thành này sao? Là của một đôi quý tộc kết hôn thân cận trong gia tộc mấy trăm năm trước. Có chuyện gì sao?"

“Ngươi muốn chết sao?” Tiết Xán giọng điệu vô cùng dọa người,

Sau khi nhận được lời đe dọa, người đàn ông càng rùng mình hơn, nhưng anh ta vẫn có đủ can đảm để nói hết những gì mình muốn nói: "Muốn biết chuyện hồi đó thì cứ đi tìm người hỏi xem. Tôi biết là đã xảy ra một đám cháy. Có một người sống sót, một người giúp việc trong nhà của họ. "

“Jessica chết rồi.” Tiết Xán sốt ruột nói.

Họ cũng tốt bụng, mặc dù thông tin này không hữu ích cho tôi.

“Tôi không nói về Jessica, mà là một người hầu khác.” Người đàn ông có một bên tai sửng sốt, nhanh chóng nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện