Vừa dứt lời, Trịnh Hàn liền thô bạo đẩy Mạc Lưu Ly ra, lực đạo mạnh mẽ khiến nàng ngã sóng soài dưới đất.
Mạc Lưu Ly căm phẫn siết lấy góc váy, nắm tay Mộc Tràm mà đứng dậy.- Dù sao Đại vương cũng không tin thiếp, người muốn xét thì cứ xét đi!Mạc Lưu Ly đứng thẳng dậy đối mặt với Trịnh Hàn và ả tỳ thiếp đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ vị, chua xót đan xen căm phẫn.
Trịnh Hàn nhìn thấy sự ương ngạnh và cứng cỏi trong mắt Mạc Lưu Ly, bản năng chinh phục trong người hắn như sôi trào.Trong mắt Trịnh Hàn, Mạc Lưu Ly chỉ là một kẻ hậu duệ đớn hèn, đốn mạt của nhà họ Mạc, sao nàng dám ngẩng cao đầu, giương to mắt mà nhìn hắn? Xuất thân của nàng hoàn toàn không xứng với dung mạo diễm lệ tuyệt trần và cá tính cương liệt của nàng.Chỉ một lúc sau, một tên binh lính từ trong tẩm phòng của Mạc Lưu Ly mang ra một cuốn sách.
Gã kín đáo liếc nhìn Chu Vân Nguyệt trước khi bước đến trước mặt Trịnh Hàn, Chu Vân Nguyệt mỉm cười gật đầu như đang tán thưởng.- Bẩm Đại vương, quả thực dưới gối của Vương phi có sổ ghi chép quân lương của nhà họ Trịnh.Trịnh Hàn nhíu mày, siết chặt tay, đôi mắt lộ dần sát ý, hắn phất tay ra hiệu cho tên quan binh kia dâng lên cuốn sổ quân lương.
Mạc Lưu Ly hốt hoảng nhìn vào thứ đang nằm trên tay Trịnh Hàn, định mở miệng phân bua.“Chát!”- Vương phi.Mạc Lưu Ly lảo đảo ngã