Mạc Lưu Ly mở to mắt nghe Mộc Tràm thuật lại toàn bộ câu chuyện, nàng siết chặt khăn trong tay, phút chốc hiểu ra tất cả mọi chuyện.“Mộc Tràm, chuyện lần này thực sự ta đã trách lầm em rồi.
Chúng ta… e là đã bị người ta tính kế, hãm hại.”Mộc Tràm nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Mạc Lưu Ly, nó nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, có chút khó hiểu hỏi lại nàng:“Vương phi, em… không hiểu.”“Nếu là một kẻ đầu đường xó chợ, vì tiền mà cướp bóc, hẳn sẽ không đeo mạng che mặt.
Theo như em kể, tên cướp kia có võ công, chạy còn rất nhanh, lại chạy về hướng phủ Xung vương.
Ta nghĩ…”“Hắn là người của phủ Xung vương?” Mộc Tràm lên giọng, như thể nó vừa tìm ra được mấu chốt câu chuyện.Mạc Lưu Ly gật gật đầu, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Mộc Tràm cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Nó nhìn thấy trong mắt chủ tử của nó có muôn vàn đắn đo, chần chừ xen lẫn sợ hãi.
Nó không hiểu nàng đang suy tính điều gì, chỉ cảm thấy chủ tử của nó có lẽ đang trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.Một lát sau, Mạc Lưu Ly thở hắt ra một hơi, như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Nàng ngẩng mặt lên, có chút e dè nói với Mộc Tràm:“Em tìm trong tủ xem, ta còn bộ y phục nào đẹp mắt một chút không? Có bộ nào lộng lẫy một chút càng