Trịnh Hàn không nhanh không chậm hỏi, khiến cho Chu Vân Nguyệt có chút chột dạ.
Tên chủ tiệm cầm đồ lại là kẻ miệng nói đầu không nghĩ, lập tức cung kính đáp:“Bẩm Đại vương, thảo dân chưa từng gặp qua Vương phi.”“Vậy vì sao ngươi biết ả là Vương phi?”Trịnh Hàn chống tay lên thành ghế, một ngón tay duỗi ra hướng về phía Mạc Lưu Ly, ánh mắt sắc bén có một tia hung tàn ẩn hiện, khiến cho toàn bộ lông tơ trên người Mạc Lưu Ly phút chốc dựng thẳng.
Biểu cảm cùng dáng vẻ của Trịnh Hàn khiến người đối diện không rét cũng run.“Dạ… dạ bẩm Đại vương… thảo dân…”Tên chủ tiệm cầm đồ bắt đầu ấp úng nói không nên lời, mồ hôi cũng chảy đầy đầu, ướt đẫm một mảng sau lưng.
Hắn ta lúng túng nhìn Chu Vân Nguyệt đang đứng một bên, lại bắt gặp ánh mắt hung ác như muốn giết người của nàng ta.“Thỏi vàng kia là Bản vương bố thí cho ngươi!” Trịnh Hàn nhìn Mạc Lưu Ly, không nhanh không chậm nói.
“Nhưng không có nghĩa là ngươi chứng minh được bản thân mình vô tội.”Mạc Lưu Ly sửng sốt nhìn Trịnh Hàn, nàng ngàn vạn lần không ngờ hắn chính là người đã đưa tay ra cứu giúp nàng lúc nàng gặp cảnh khốn cùng.
Chỉ là, vì sao hôm qua ở thư phòng, hắn không chấp nhận giao dịch mà nàng đưa ra, lại lén lút giúp đỡ nàng?Trịnh Hàn như nhìn ra được tâm tư của Mạc Lưu Ly, không nén được một tiếng thở dài.
Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại có thể đối với nàng