Mạc Lưu Ly và Trịnh Hàn đều sửng sốt nhìn lão thầy thuốc.
Trịnh Hàn rất nhanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày, nhưng Mạc Lưu Ly vẫn không thể tin được xuân dược lại có ở trong tẩm phòng mình.Hôm qua nàng đến thư phòng Trịnh Hàn, có lẽ kẻ muốn hãm hại nàng đã nhân cơ hội này bỏ xuân dược vào trong tẩm phòng.Mạc Lưu Ly liếc nhìn Chu Vân Nguyệt, ánh mắt đầy lửa giận.
Chu Vân Nguyệt đáp lại nàng bằng sự thách thức xen lẫn đắc ý, khiến cho Mạc Lưu Ly vô cùng chán ghét.“Mạc Lưu Ly, quả nhiên là ngươi!”Thanh âm lạnh lẽo kia là của Trịnh Hàn.
Gương mặt hắn không hiển lộ biểu cảm, nhưng giọng nói âm u cùng ánh mắt khinh miệt, ẩn ẩn tức giận kia lại khiến hắn trở nên đáng sợ vô cùng.
Mạc Lưu Ly biết rằng mình trăm miệng khó cãi, chỉ có thể căm tức thốt ra một câu:“Thiếp không làm! Là có kẻ hãm hại thiếp!”Trịnh Hàn hoàn toàn bỏ ngoài tai lời phân bua của Mạc Lưu Ly, từ từ tiến lại gần nàng.
Hắn nắm lấy cổ tay mềm yếu, gầy gò của nàng, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trong veo kia, thấp giọng nói:“Nếu ngươi đã muốn tranh sủng, vì sao không làm tới cùng nhỉ? Bản vương cho ngươi cơ hội được hầu hạ Bản vương!”Lời nói của Trịnh Hàn tuy nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai Chu Vân Nguyệt đang đứng cách đó không xa, cũng đủ để Mạc Lưu Ly cảm nhận uy hiếp đến bức người.
Nàng