Nhất Bác nhìn bóng lưng cao lớn đang xách đồ giúp mình đi đằng trước, chẳng hiểu vì sao tự nhiên trái tim cậu lại đập nhanh một nhịp, quả nhiên là có người ở bên cạnh vẫn tốt hơn là ở một mình! Suốt quãng đường đi ấy cả hai người đều không ai nói câu nào cả, bên tai hai người chỉ là tiếng bánh xe vali lăn trên mặt sàn, hơi thở trầm ổn của người nào đó cứ như vậy mà văng vẳng quấn ở bên tai Nhất Bác, cứ như vậy cả một đoạn đường.
Phòng 509, cuối cùng cũng đến, cậu ái ngại nhìn người trước mặt, toan đưa tay ra đỡ lấy thùng sách từ người nọ, trong lòng thật muốn hỏi người ấy tên gì, có thể kết bạn wechat với cậu được không, dù sao cũng là nơi đất khách quê người, gặp được đồng hương cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì! Hơn nữa, Nhất Bác cũng cảm thấy, vị học trưởng này đặc biệt tốt.
Chỉ là cậu không biết nên mở lời làm sao.
"Bạn nhỏ, em mở cửa phòng đi, mật khẩu là 5101991" Vương Nhất Bác vốn dĩ định lấy thẻ từ từ trong túi áo ra để quẹt nhưng không hiểu sao ma xui quỷ khiến kiểu gì lại làm theo lời vị học trưởng nọ nói, mơ mơ hồ hồ mà