Nửa năm quây quần bên bọn trẻ cậu đã bận đến mức bỏ qua cái tên Tiêu Chiến đi lúc nào không hay, mới như vậy mà đã được nửa năm rồi, nửa năm qua anh cũng chưa từng ngó ngàng gì đến cậu, có lẽ cậu ở lại đây anh ấy nhất định sẽ càng thêm hạnh phúc.
Vương Nhất Bác nói một câu chắc nịch:"Anh ấy sẽ không đâu""Là do cậu vốn chẳng biết gì cả mà thôi"Lã Nghi Nghi nói thầm một câu, cuối cùng lại sợ bản thân sẽ không nhịn được mà nói ra tất cả, trong lòng buồn bực đứng dậy bỏ ra bên ngoài.
"Này""Này Lã Nghi Nghi cậu vừa nói gì đó"Nhất Bác không chắc chắn vào những gì mình nghe, vội đuổi theo bóng lưng vừa rời đi, chỉ là cô gái ấy cũng thật kín miệng, nhất quyết không nói cho cậu nghe chuyện gì cả, nửa lời cũng không được.
Nhất Bác biết có chuyện gì đó mà mọi người đều giấu cậu.
~~~Công việc một ngày đã xong xuôi, hôm nay là ngày cuối cùng cậu ở đây với bọn trẻ, ngày mai cậu sẽ lên đường về nước.
Cậu dự định sẽ xin vào bệnh viện trước đây mà cha mẹ cậu đã làm việc, cũng là bệnh viện quốc tế lớn nhất Thượng Hải tiếp tục hành nghề y cứu người.
Nhất Bác lật người qua lại, mãi nhưng chẳng thể