Tác giả: Twentine
Thể loại: Hiện đại, HE.
Tình trạng: Edit hoàn
???? Giới thiệu :
Thế gian có những hạt mầm, lặng lẽ ở một góc nào đó chẳng ai biết rõ mà đâm chồi, nở hoa.
Anh – người con trai tàn tật, phải bươn chải kiếm sống. Bao khó khăn, khắc nghiệt của cuộc đời cũng không làm anh khuất nhục, cúi đầu. Qua bao nhiêu đắng cay, anh vẫn là người đàn ông tự tin, bản lĩnh, yêu hết mình và cống hiến hết mình.
Cô – người con gái lạnh lùng đạm mạc, một chuyên gia phục chế các tác phẩm nghệ thuật. Tưởng như có tất cả mà cũng như không có gì. Cuộc sống cứ thế nhạt nhẽo trôi qua cho đến một ngày…
Họ gặp nhau.
Gặp nhau, đó là duyên.
Yêu nhau, đó là phận.
Duyên và phận, ngàn đời chẳng thể tách rời.
Không hiểu lầm, không quằn quại, không ngược thân ngược tâm…, tình yêu của họ cũng như chính con người họ, không mãnh liệt nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng êm ái. Không ồn ào náo nhiệt, không chấn thiên động địa, đơn giản nhưng khắc sâu lời hẹn ước trọn đời.
[Rải đầy trên đường tàu ngập nắng, phảng phất đâu đây giọng nói xưa
Bên kia những áng mây, vẫn mãi là mảnh trời ước hẹn.]
(Trích Kimi no Koe – Nhạc phim Bên kia đám mây, nơi ta hẹn ước.)
???? Mảnh trời ước hẹn ấy có anh, có cô và cả tình yêu của họ.
Một tình yêu bình thường, đơn giản lại thẳng thắn…giống hệt cách anh và cô gọi tên nhau.
Dương Chiêu!
Trần Minh Sinh!
???? Liệu trên đời này có tình yêu trọn vẹn khi người tạo nên câu chuyện tình yêu đó lại khiếm khuyết?
Một người đàn ông lái taxi cụt một chân.
Một người phụ nữ phục chế tác phẩm nghệ thuật lạnh lùng.
???? Có thể coi đây là chuyện cổ tích không? Có lẽ bạn sẽ phản đối? Chúng ta đều biết, cổ tích phải luôn có hoàng tử công chúa, chứa đầy phép nhiệm màu để tạo ra cái kết màu hồng đầy hạnh phúc. Nhưng bạn biết không, thật ra Hẹn Ước cũng là một câu chuyện cổ tích, có điều trong đó không có hoàng tử lẫn công chúa, chỉ có chàng trai tàn tật cùng nữ phù thủy lạnh lùng cao ngạo và nó cũng bắt đầu bằng câu chuyện xưa không ai biết đến…
???? Mở đầu không hề hào nhoáng lộng lẫy mà hết sức bình thường giản dị, giống như cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ tại sở cảnh sát, anh là thủ phạm đánh người, cô là người giám hộ của nạn nhân. Ngay lần đầu tiên, cô đã thể hiện rõ khí chất ‘phù thủy’ của mình, lạnh lùng kiên quyết không bỏ qua, thứ cô cần vốn chẳng phải là tiền mà chỉ cần sự công bằng và muốn bảo vệ em trai mình. Kết thúc cuộc gặp mặt là lời xin lỗi của anh cùng số tiền phải bồi thường cho cô trong vòng nửa tháng, những gì lưu lại trong cô là một người đàn ông không biết mặt có giọng nói trầm ấm, ôn hòa không hề có ý tranh cãi với cô và biển số xe taxi của anh.
???? Với tính cách của cô, mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đó, không có gì đáng bận tâm vì cô vốn lãnh đạm thờ ơ với những gì ngoài phạm vi của mình, còn với anh đây chẳng qua là một chuyện từng trải như trước đó, vốn không tạo nên điều gì đáng kể cho cuộc đời, vậy nên cứ bình thản đón nhận rồi sẽ qua.
???? Những người trưởng thành như anh và cô, không cần chơi trò cút bắt, cũng không cần phải gượng ép, thu hút vì điều gì sẽ tìm hiểu điều đó, bộc lộ rõ những gì thuộc về bản năng.
???? Cô hiếu kỳ về người đàn ông bị cụt một chân nhưng kiên trì và cố chấp chạy taxi hằng ngày, dường như anh mang đến cho cô những cảm xúc mới lạ trong cuộc sống nhạt nhẽo, vì thế từng bước từng bước đến gần bên anh, khám phá con người thực sự ẩn giấu đằng sau. Cô không ngại dùng chút thủ đoạn bá đạo ngang ngạnh ép anh phải theo ý mình, chẳng ngại mặt dày đến nhà tìm anh chỉ đơn giản vì ‘muốn gặp anh’, không hề giấu giếm sở thích và sự quan tâm đặc biệt đến cái chân khiếm khuyết của anh, cô nhận ra rõ những dao động trong lòng và bình thản thể hiện cảm xúc chẳng hề che giấu, thẳng thắn hệt như tính cách và con người cô.
???? Anh là người từng trải nên hiểu rõ những gì cô mang đến, thản nhiên đối mặt với cô, xử sự và ứng phó một cách bình thường nhất, cố gắng tránh những rắc rối không cần thiết.
???? Những mẩu chuyện giữa anh và cô rất đời thường, nhưng chính vì tưởng như bình dị đó lại từ từ kéo hai người đến gần nhau. Mối quan hệ giữa họ đến một cách tự nhiên, hệt như sông đổ về biển, nước xuôi theo dòng. Như duyên phận cũng như tình yêu vốn là thứ tự nhiên đến tự nhiên đi, không tránh né, không ràng buộc cũng chẳng níu kéo.
[Tình cảm, là thứ thuộc về tự nhiên, thế nên cứ để tự nhiên nó đến, không cần tìm cho nó bất cứ nguyên nhân nào.
Đi bên một người làm mình thấy vui, hãy đi cùng họ.
Nói chuyện với một người làm mình thấy thích thú, hãy nói chuyện cùng họ.
Nắm tay một người cho mình cảm giác ấm áp, hãy nắm lấy tay họ.
Hôn một người cho mình nhiều cảm xúc, hãy để môi gắn chặt vào môi họ.
Và ngủ bên một người cho mình cảm giác bình yên, hãy ngủ bên cạnh họ.]
(Trích Lưng chừng cô đơn – Nguyễn Ngọc Thạch).
???? Đi bên anh, cô cảm thấy vui vẻ thoải mái, vì thế cô chọn con đường bước đi cùng anh.
Nói chuyện với anh khiến cô thích thú, vì thế cô luôn tìm cách hỏi chuyện anh.
Bàn tay của anh vừa rộng lớn vừa ấm áp, vì thế cô không ngại cầm lấy tay anh.
Cảm xúc đắm chìm và những rung động bình lặng đủ để cô ôm hôn anh và bình yên nằm ngủ bên cạnh anh.
???? Với một người tính cách lạnh lùng như Dương Chiêu, chỉ có rung động thật sự mới khiến cô có đủ lòng tin để trao trọn tình cảm và cả sự dựa dẫm, ỷ lại. Có lúc Dương Chiêu đã từng tự hỏi lòng:
【Nếu bạn bước về một vũng bùn tối tăm, bạn có thể bước tiếp về phía trước được không. 】
???? Và rồi không cần ai trả lời, cô tự quyết định, tự lựa chọn con đường cho mình bước đi:
【Tôi sẽ tiếp tục, tiếp tục tiến về phía trước. 】
【 Bởi vì vũng bùn kia, quá bình yên, quá dịu dàng. 】
???? Đúng vậy, vì quá đỗi bình yên, quá dịu dàng như một dòng nước ấm áp len lỏi vào cuộc đời Dương Chiêu, làm tan đi băng giá trong trái tim vốn lạnh lẽo cô độc của cô. Cuộc sống trước đây của cô quá đầy đủ nhưng thực ra lại chẳng có gì, ngày qua ngày có cảm giác như đang mài mòn dần làm con người cô càng lãnh đạm, càng lạnh lùng hơn. Cho đến một ngày sau khi anh xuất hiện, cô chợt nhận ra rằng ‘vùng đất lý tưởng’ của mình chính là anh thì đó cũng là lúc cuộc đời cô đã gắn chặt với anh.
???? Không có khúc mắc, không cần để ý, không phải bận lòng… Nếu những thứ này không tồn tại, có phải cô sẽ đến nơi đó không—— Cho dù đó là hoang mạc, hay vũng bùn tối tăm, hoặc là nơi bị người khác chối bỏ.
???? Nếu có, thì đó có phải là vùng đất lý tưởng của cô không?
Trước đây, Dương Chiêu vẫn cho rằng, một người đàn ông như Tiết Miểu là hình tượng trong mộng của các cô gái. Đến hôm nay cô đã hiểu ra, người trong mộng lý tưởng của cô chính là Trần Minh Sinh.
Trong vùng đất lý tưởng đó của cô, điều gì là tuyệt vời nhất?
[ “Khi em thức giấc, anh và mặt trời cùng đến bên em.”]
???? Đơn giản mà bình dị quá phải không? Mỗi sáng thức giấc, đón nhận một ngày mới, anh luôn ở bên cạnh em, ngày sẽ tiếp nối và anh sẽ mãi bên em. Nhưng mấy ai có thể hiểu được, để có sự bình dị này trước sóng gió cuộc đời khó khăn biết nhường nào?
Có vẻ vì lẽ đó, mà câu cô nói với anh nhiều nhất, lặp đi lặp lại với anh nhiều nhất lại là:
[“Em đến tìm anh.”]
???? Bên cạnh cô, anh cũng thẳng thắn đón nhận tình cảm tự nhiên của mình, không né tránh cũng không che giấu. Cô hệt như những cảm xúc bình dị và nhẹ nhàng như cơn gió mát mang theo hương thơm thoang thoảng nhẹ nhè đi vào cuộc sống của anh, vốn đã bình lặng nay lại càng ấm áp hơn khiến anh khó lòng rời bỏ.
???? Anh yêu cô nhưng không ngăn được sự tự ti vì khoảng cách như hố sâu ngăn cách giữa hai người. Phải, anh là một người đàn ông có lòng tự trọng, anh tàn nhưng không phế, anh không cần sự bố thí tình thương của người khác, dù cuộc sống khắc nghiệt anh vẫn ngẩng cao đầu tự lực cánh sinh bằng sức của mình. Anh không sĩ diện hảo, chỉ là kinh nghiệm sống đủ để nhìn nhận rõ các mặt của cuộc sống. Anh hiểu rõ tình cảm của cô giành cho anh là thật lòng và đến rất tự nhiên, không hề mang chút thương hại và tính toán, nhưng tình cảm càng đơn thuần càng khiến anh trầm mặc hơn. Bởi rằng, không phải ai cũng thẳng thắn như cô, cũng không phải ai cũng có thể yêu thích và bình thản trước những khiếm khuyết thiếu hụt của người khác. Cuộc sống vốn là vậy, người ta thường dùng nỗi bất hạnh của người khác để làm nổi bật hạnh phúc của bản thân.
???? Hơn nữa quá khứ của anh sao có thể xóa bỏ? Nhiệm vụ chưa hoàn tất sao có thể dừng lại? Cuộc sống ẩn mình bấy lâu nay có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào, đến lúc đó nguy hiểm ra sao, liệu anh có thể bảo vệ cô bình an hay không? Anh có thể không ngại hy sinh tính mạng của mình, nhưng càng ở giữa ranh giới nguy hiểm sống chết anh càng hiểu rõ sinh mạng quý giá và những người thân yêu bên cạnh quan trọng đến mức nào, sự bình an của họ là nguồn sống và cũng trở thành động lực để anh sống còn, vượt qua những tháng ngày đen tối nhất.
???? Là cô, lại một lần nữa bước qua lằn ranh, đến bên anh một cách thẳng thắn không hề che giấu:
[ “Trần Minh Sinh, sở thích kỳ lạ của em là thật, tình cảm cũng là thật, em vốn ngay thẳng như vậy nên chẳng có gì phải giấu diếm.”]
???? Là cô, một lần lại thêm một lần cổ vũ anh:
[ “Trần Minh Sinh, anh không nên yếu đuối, đừng bao giờ.”]
???? Và cũng là cô, khiến anh nhận ra tình yêu của họ là duyên là phận ngay từ lần đầu gặp mặt, đã được đơm hoa kết trái:
[“Trần Minh Sinh, vừa gặp đã yêu là duyên phận trời ban. Đêm nay, tình yêu của em được đơm hoa kết trái.”]
???? Một người con gái như cô, sao có thể không khiến anh gạt bỏ tự ti, vượt qua mặc cảm, mạnh mẽ đứng lên đón nhận cô một cách chân thành và trọn vẹn được chứ? Cuộc đời anh, mất mát quá nhiều, hy sinh một phần thân thể một cách thầm lặng, trách nhiệm và gánh nặng đè chặt trên vai dường như không bao giờ dứt ra được. Cô đến bên anh như một bảo vật quý giá nhất, trở thành bức tranh quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
[Ở một góc sáng sủa của ngôi chùa, có một cô gái mặc trang phục đơn giản, cúi đầu cầu nguyện trước bức tượng Phật nhỏ bé.
Hình ảnh này trở thành bức tranh quan trọng nhất trong cuộc đời Trần Minh Sinh. Trong bức tranh này mỗi một nhành cây, ngọn cỏ, viên gạch đều trở thành ký ức quý giá nhất của anh.]
???? Quan trọng đến mức khiến anh không thể rời bỏ, muốn nắm tay cô đến trọn đời. Làm sao có thể rời bỏ, khi anh bất chợt nhận ra, người con gái đó chính là người cứu vớt cuộc đời anh, điểm tựa vững chắc cho anh. Cô soi rọi thẳng vào cuộc đời tăm tối của anh bằng ánh dương trực tiếp nhất, thẳng thắn nhất, và rất Dương Chiêu.
[“Dương Chiêu.”
Trong căn phòng tối, Trần Minh Sinh cúi đầu: “Anh muốn cưới em.”]
???? Chuyến tàu định mệnh đưa anh và cô tới thế giới thanh lương của ba ngàn Bồ Tát, để tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ bé nhưng bất tận của những người yêu nhau. Đáng tiếc, vận mệnh vốn chẳng nhân từ bất tận với bất cứ ai, khi ngỡ rằng có thể nắm giữ hạnh phúc trong tay thì cũng trên chuyến tàu ấy thân phận anh vô tình bị bại lộ, trách nhiệm quay trở lại, gánh vác trên vai không chỉ là sinh mạng của chính anh mà còn có đồng đội của anh. Những con người thầm lặng hy sinh như anh, như đồng đội anh mãi mãi phải ẩn mình trong vỏ bọc, lúc nào cũng suy nghĩ cách để giữ mạng sống, chiến đấu bằng sinh mạng của mình giữa muôn trùng nguy hiểm và rồi không ít người ngã xuống, không ít người hy sinh một phần thân thể như anh. Chỉ là, những điều họ làm không thể cho ai biết, cũng không ai hiểu họ đã ngã xuống như thế nào, mà cuộc chiến này vốn không có hồi kết, lớp này ngã xuống lớp khác sẽ đứng lên, cứ kéo dài liên tiếp. Trước đây, anh có thể không màng đến bản thân vì anh không vướng bận, trong trái tim anh không chứa đựng một người nào, nhưng bây giờ anh biết phải làm sao khi cô đã chiếm trọn trái tim anh?
???? Anh ra đi, không thể giải thích một lời, không hẹn ngày trở lại, không biết sẽ đi đâu, thậm chí không biết liên lạc như thế nào. Cứ như vậy, lấy gì để cho cô một điểm tựa, để cô có thể đợi chờ?
???? Mấy ai hiểu được cảm giác của cô, cuộc sống vốn đã lạnh nhạt không có người chia sẻ, bây giờ người yêu ra đi hệt như bóng nhạn cuối trời, không chút tung tích, thử hỏi ai mà không đau buồn, không tuyệt vọng? Vậy mà cô lại chờ anh, kiên quyết và tin tưởng không chút nghi ngờ, có chăng chỉ là sự nhớ nhung đến nao lòng.
[“Em rất nhớ anh.”
Em rất nhớ anh, nhất là lúc bình minh và đêm khuya. Những lúc nhớ anh, em đã vẽ một bức tranh. Đó là cảnh tượng em đã nằm mơ thấy vô số lần, mỗi lần nhớ anh, hình ảnh đó đều hiện lên trong đầu em.
Em vừa nhớ anh, vừa chờ mong.]
???? Cô nhớ anh, nỗi nhớ thấm đẫm vào lòng không thể san sẻ cùng ai, có lúc tưởng như tuyệt vọng.
???? Một người vốn lãnh đạm, mạnh mẽ không chút yếu đuối, ngay cả khi anh ra đi cũng không rơi nước mắt, không mấy khi thể hiện vui buồn như cô lại có lúc phẫn nộ và yếu đuối khi không có anh bên cạnh, khi người thân của cô coi thường anh. Tình yêu cô dành cho anh trong mắt người đời là sự si mê nhất thời và không cân xứng, câu chuyện của họ vốn không ai biết rõ cũng không ai có thể hiểu anh đã trở nên quan trọng như thế nào với cô. Cuộc sống như vậy làm cho ‘cô giống như một người lưu lạc bị ép đến đường cùng, đất trời rộng lớn như vậy nhưng không có nơi nào có thể sinh tồn’, cảm giác này thật khiến người ta tê tái và nhói lòng.
???? Những ngày tháng đó, anh cũng không hề thua kém gì, ngày ngày đều nhớ cô, lại không thể liên lạc nói chuyện với cô, ở bên kẻ thù rình rập như hổ rình mồi, chỉ một chút bất cẩn cũng sẽ khiến anh trả giá bằng mạng của mình của đồng đội anh, anh không dám liều lĩnh vì anh bây giờ không cô độc một mình nữa, nếu anh có chuyện gì thì Dương Chiêu của anh biết phải làm sao?
[Có một không gian nào
Đo chiều dài nỗi nhớ
Có khoảng mênh mông nào
Sâu thẳm hơn tình thương
Ở đầu này nỗi nhớ, anh mơ về bên em
Ngôi sao như xuống thấp, cho ta gần nhau thêm]
(Trích: ở hai đầu nỗi nhớ - Phan Huỳnh Điểu)
???? Nhưng tình cảm vốn là thứ không thể chi phối được, trước đây anh có thể điềm tĩnh vững vàng, bây giờ cảm giác nhớ nhung chua xót tràn ngập trong tim, dày vò anh mỗi khi anh bất chợt nhớ đến cô, nỗi nhớ cứ thế chồng chất đầy lên trong lòng anh. Nhìn những bông tuyết rơi trên màn hình dự báo thời tiết nơi cô ở - anh nhớ cô, tự liên tưởng đến thành phố của cô, không liên lạc được với cô – anh hoảng loạn vội vã nhờ người tìm hiểu, biết rõ nguyên nhân cũng không làm anh yên lòng, trong đầu óc lúc này anh chỉ chất chứa một điều duy nhất:
[Dương Chiêu…
Dương Chiêu…
Vẫn là Dương Chiêu]
???? Một người đàn ông từng trải và điềm tĩnh như anh vậy mà có lúc trở nên bốc đồng như thế, chạy thẳng về nơi cô ở không một lời báo trước, anh biết là anh sai rồi nhưng anh cũng không màng hậu quả, cứ thế mà đi theo tiếng gọi của trái tim. Những tưởng sẽ được gặp cô cho vơi bớt nỗi nhớ mong, không ngờ ông trời trêu ngươi, cô không hề biết anh đến, còn anh đứng bên ngoài cửa nhà cô đối mặt với ‘người đàn ông theo đuổi cô’ để rồi ôm thương tích đầy mình cả thân thể lẫn trái tim rỉ máu quay trở về. Cảm giác bi thương gần như chết lịm này khiến người ta không khỏi khắc khoải và thổn thức.
???? Ở hai đầu nỗi nhớ, anh và cô ôm trong lòng nỗi khổ tâm của riêng mình, không ai nói với ai, có lẽ ai cũng nghĩ rồi sẽ chia xa bởi không mấy ai giữ vững được tình cảm trong hoàn cảnh như thế.
Nhưng với những người trưởng thành như anh và cô, tình yêu được xây dựng trên sự đồng cảm, thấu hiểu và tin tưởng thì sao có thể chia ly vì những chuyện như vậy. Họ vẫn hoàn toàn hiểu lòng nhau, cảm nhận được tình cảm của đối phương dù chỉ là những câu nói ngắn ngủi qua điện thoại và quan trọng hơn tất cả họ có thể nhìn thấu tâm hồn của nhau vì thế không hề có khúc mắc lẫn hiểu lầm.
[Ở hai đầu nỗi nhớ
Yêu và thương sâu hơn
Ở hai đầu nỗi nhớ
Nghĩa tình đằm thắm hơn.]
(Trích: ở hai đầu nỗi nhớ - Phan Huỳnh Điểu)
???? Vào giây phút người một nhà đang sum họp cùng nhau đón mừng năm mới, thì giữa đất trời trắng xóa ấy lại là đôi tình nhân đang quấn quýt lấy nhau để thỏa nhớ nhung bao ngày xa cách.
???? Trong giây phút đó, chỉ một câu nói đơn giản của cô đã khiến anh vô ngần cảm động. Đã bao năm rồi, cũng không dưới mười năm nhỉ, anh mới được nghe nói đến chữ “nhà”, anh mới có được cảm giác có nhà để về, có người để chờ đợi.
[Dương Chiêu nhoài người hôn lên khóe môi anh, nhẹ nhàng nói: “Về nhà chờ em.”
Nhà, về nhà.
Về nhà chờ em.
Một người đàn ông như Trần Minh Sinh nhưng suýt chút nữa đỏ khóe mắt vì câu nói đơn giản này.
Pháo hoa và tuyết, tung bay theo gió.
Giao thừa đến rồi.
Năm mới đến rồi.]
???? Hạnh phúc đơn giản là thế đó, nhưng đâu phải ai cũng dễ dàng có được. Nhưng nay anh đã có. Bởi vậy anh càng phải thận trọng hơn, phải nhanh chóng hơn.
[Tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc trong ngày mười bốn.
Mười lăm sẽ đoàn viên.]
???? Anh có nhà.
Trong ngôi nhà đó có một cô gái đang chờ đợi anh.
Họ gặp lại nhau rồi tiếp tục chia xa, giữa khoảng thời gian xa cách là những khoảnh khắc ngọt ngào ngắn ngủi thấm đẫm tận đáy lòng, đôi lúc có chút xót xa nhưng lại càng khiến chúng ta khắc ghi câu chuyện của họ sâu hơn. Tình yêu của họ cứ giản dị và chân thật đến như vậy, nhẹ nhàng len lỏi vào lòng người, không dễ dàng lãng quên.
???? Đôi khi số phận chẳng chút nhân từ nhưng vẫn luôn dành sự dịu dàng cho mỗi người. Thời gian trôi qua, những thử thách nghiệt ngã của vận mệnh dành cho anh và cô không hề vơi bớt, tuy vậy vẫn không xoay chuyển được tình yêu của họ, không gian cách biệt cũng không hề khiến cô thay đổi.
Bốn năm xa cách, năm nào cô cũng đến tìm anh và lúc nào cũng nói:
[Trần Minh Sinh, sang năm em sẽ không đến nữa.]
???? Nhưng chưa năm nào cô không đến tìm anh. Những tưởng câu chuyện này sẽ không thể kết thúc trọn vẹn, nhưng ngay cả khoảng cách không gian và thời gian cũng không thể khiến họ quên được nhau, dù cô cố gắng mở ra câu chuyện mới nhưng không thành công, lúc nào cũng nhớ đến câu chuyện xưa của anh và cô. Do vậy cuối cùng, cô quyết định đến để kết thúc câu chuyện còn dở dang, lần này cô không nói ‘sang năm sẽ không đến nữa’ mà nói với anh rằng:
[ Trần Minh Sinh, em đến tìm anh.]
???? Dù rằng nó chỉ là một câu chuyện xưa rất ngắn ngủi không ai biết, nhưng trong khoảng thời gian đó cô ‘đã dùng tất cả vốn từ nghèo nàn của cô để miêu tả mỗi giây mỗi phút, đã dùng cạn kiệt tâm hồn cô để ghi khắc từng chi tiết’ và cô rất vui mừng vì cuối cùng nó đã kết thúc trọn vẹn, để từ nay mỗi khi thức dậy anh và mặt trời sẽ cùng đến bên cô, và nơi cô đến mãi mãi là vùng trời ước hẹn…
Ta đến tìm nhau.
==============================
???? Tựa gốc của truyện là "Chuyện xưa không ai biết đến", tựa Hẹn Ước do editor đặt.
Nhấn mạnh 1 lần nữa truyện sủng, ngọt, nam nữ chính không hề ngược nhau, kết HE.
???? Review này do 1 bạn trong MDH viết chính, mình viết phụ và chỉnh sửa. 2 đứa viết sau 1 năm edit hoàn nên nhiều cảm xúc nó không còn được trọn vẹn như 1 năm trước đó.
Dù sao thì đây vẫn là truyện mình thích nhất của Twentine.
(Hồi đọc Anh biết gió đến từ đâu thấy rất nhiều đoạn giống Hẹn Ước, tuy nhiên vẫn thích cả 2).
Bình luận truyện