Cảm Ơn Em
"Chị không sao chứ ạ?"
Khương Tử Tân đứng trong nhà vệ sinh cùng Tần Lam, vừa lau vết sữa cho nàng vừa hỏi han đủ kiểu.
Nhưng thật kì lạ, cho dù buồn bã đến mấy thì sau cùng người kia đều có thể nở ra một nụ cười ấm áp nhất trần gian.
"Chị không sao."
"May vì họ Ngô kia còn có chút lương tâm." Tử Tân nhìn con người đang khoanh tay đứng ngoài cửa kia trong lòng không biết nên khen ngợi hay trách móc nữa.
Tần Lam lắc đầu: "Chị đã sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến em ấy..."
"Không đâu." Tử Tân cắt ngang suy nghĩ tiêu cực của nàng.
"Không ai ảnh hưởng được cậu ấy cả, cậu ấy tự biết bảo vệ chính mình."
###
"Vương lão sư." Ngô Cẩn Ngôn buông điện thoại xuống, khẽ liếc mắt vào chỗ Tần Lam.
Vương Viện Khả gật đầu coi như chào.
"Cẩn Ngôn, cảm ơn em đã thông báo với cô."
Cẩn Ngôn xua tay.
"Em đã gọi cho mẹ rồi.
Mẹ em đang công tác ở ngoài nước cho nên không thể xuất hiện để đón Tần Lam về.
Lát nữa sẽ có quản gia đến đón chị ấy, phiền cô nhé."
Khoảnh khắc này, Ngô Cẩn Ngôn trưởng thành biết bao.
Viện Khả hơi sững lại.
Bởi vì ấn tượng của cô ấy về bạn học này chỉ vỏn vẹn là một đứa trẻ nhà giàu xem người khác không ra gì mà thôi.
"Cô thắc mắc gì sao ạ?" Cẩn Ngôn thấy người kia im lặng lên cắt ngang suy nghĩ.
"Không có gì." Vương chủ nhiệm lắc đầu.
Sau khi dặn dò hai người về lớp thì Vương Viện Khả cũng dìu Tần Lam đến văn phòng đợi quản gia đến đón.
Bạo lực học đường vẫn luôn là vấn nạn ở các trường học ngoài công lập hiện nay.
Hơn hết, lần này không thể nào bao che được nữa bởi vì phía sau Tần Lam còn có gia đình của Ngô Cẩn Ngôn hậu thuẫn.
Nếu bao che chắc chắn sẽ không yên ổn với Ngô phu nhân.
###
Lý Xuân Ái bước vào lớp, trên mặt hằn rõ sự giận dữ.
Đương nhiên, đầu tiên cô ấy phải réo tên Ngô Cẩn Ngôn ngồi dưới góc lớp.
"Có phải em tham gia đánh nhau ở dưới căn tin sáng nay hay không?"
Cẩn Ngôn nghiêng đầu: "Đánh nhau ạ? Cũng không đến mức đó."
"Vậy thì em lên phòng giám hiệu viết tường trình sự việc cho tôi."
Kết quả, Ngô Cẩn Ngôn không những không đi theo mà còn tường trình miệng bằng bốn tiếng ngắn ngủn: "Tự-vệ-chính-đáng."
"Cô không tin thì có thể xem lại ghi hình camera."
Mọi người trong lớp cũng đứng về phía Cẩn Ngôn.
"Lúc ấy, Cao Ninh Hinh gây sự với chị Tần Lam, sau đó Cẩn Ngôn cậu ấy bất bình cho nên bênh vực."
"Phải phải."
"Ninh Hinh chị ta còn nắm cổ áo của Cẩn Ngôn.
Trông rất không ra gì..."
Lý Xuân Ái nghe ồn ào liền đau đầu.
"Im lặng."
"Cẩn Ngôn, em nói đi.
Sự việc là thế nào?"
Ngô Cẩn Ngôn vốn dĩ không thích nhiều lời nhưng cô bất chợt nghĩ đến Tần Lam.
"Giờ giải lao sáng nay, em và Tử Tân trùng hợp ngồi ăn ở căn tin."
"Sau đó, được mọi người làm chứng, Cao Ninh Hinh ở khối trên mang theo bốn năm người gì đó bước đến gây sự mới Tần Lam."
"Đại loại là hăm doạ sẽ giết chết chị ấy."
Nói đến đây, cô vô thức siết chặt tay.
Tiếp theo chính là cô bịa ra...
Cô bày ra giọng nói truyền cảm, tự trách: "Em vốn dĩ không muốn xen vào vì sợ ảnh hưởng đến thành tích của lớp.
Nhưng khi nhìn thấy Tần Lam mềm yếu, vả lại chị ấy vừa mới vào trường học không lâu bị bắt nạt, thế nên em mới lấy vỏ hộp sữa ném vào đầu Ninh Hinh để chị ta dời sự chú ý."
Mọi người bắt đầu đồng cảm.
Trừ Khương Tử Tân.
Thật ra cô đã tính toán sẵn cả.
Không lý nào Cẩn Ngôn lại bảo vệ nàng chậm chạp như thế.
"Sau đó thì sao?" Lý Xuân Ái hơi dịu xuống.
Cẩn Ngôn tiếp tục giả vờ đáng thương: "Sau đó em đi đến giảng hoà.
Em bảo rằng cần phải bình tĩnh khi xảy ra vấn đề.
Nhưng chị ta đâu có nghe, thậm chí còn gây sự xách