Khước Từ
Ngô Cẩn Ngôn vào trong nhà vệ sinh một lúc thì đã thay ra bộ đồ thể thao thoải mái.
Cô cầm bóng trên tay, ném vào sân.
Đột nhiên, cảm thấy có gì đó giữ tay mình lại.
Cô giật mình xoay đầu thì phát hiện Tần Lam là nguyên nhân.
"Cái gì?" Cẩn Ngôn nhíu mày.
Tần Lam hơi cúi đầu, nhỏ giọng: "Đừng..."
Đừng đem tình cảm ra làm cá cược.
Ngô Cẩn Ngôn khựng lại.
Giây phút này, cô đã lầm tưởng rằng Tần Lam thích mình...Bởi vì thích cho nên mới sợ cô rơi vào tay của kẻ khác.
Nghe có chút nực cười nhưng ngày hôm nay, Cẩn Ngôn đã giữ khư khư suy nghĩ đó như thế.
"Chị phải tin tôi." Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra.
"Ngô Cẩn Ngôn này trước giờ muốn gì liền được nấy."
Trương Gia Nghê bên cạnh chứng kiến tất cả.
Điều này cũng khiến sự ghen tuông có phần lạ lẫm của mình bắt đầu chiếm chỗ trong tâm trí nhỏ nhen.
###
Tần Lam lo lắng ngồi trên hàng ghế dành cho người dự bị.
Lúc này cầu thủ đã về gần hết, trong sân chỉ còn nàng, Gia Nghê và Nhiếp Viễn ở lại làm trọng tài.
"Cậu là gì với Cẩn Ngôn vậy?" Nhiếp Viễn nhấp một ngụm nước lớn, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lúc này, mặc áo bóng rổ cho nên thừa cơ khoe được phần nào vẻ đẹp hình thể vô cùng hút mắt.
Đối với loại câu hỏi này, nàng không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
"Chị gái?" Nhiếp Viễn hỏi tới.
"Cậu họ Tần, Cẩn Ngôn họ Ngô thì cũng không hợp lý nhỉ?"
"Không phải là chị gái." Nàng mím môi, đáp.
"Vậy thì là gì?"
"..."
Là gì nhỉ?
Tần Lam siết chặt tay.
Mất một lúc, nàng mới khó khăn lên tiếng: "Người đặc biệt."
"Lạ vậy?" Nhiếp Viễn không thông.
Song, cảm thấy chủ đề này quá nhàm chán cho nên cậu ta quyết định suy nghĩ xem chủ đề nào khác để có thể trò chuyện với nàng.
Hướng mắt chăm chú vào hai con người đang vật lộn với nhau giành một quả bóng trên sân, không khí có chút căng thẳng.
Nhiếp Viễn thở dài, phức tạp nói: "Hứa Khải nó thích Cẩn Ngôn lâu như vậy.
Thế mà bây giờ phải dùng cách này để có được sự đồng thuận của cô bé."
"Thích sao?" Nàng nhỏ giọng.
Vô thức nhớ về lần Nhiếp Viễn trêu chọc Hứa Khải ở lễ hoá trang.
Thì ra là thích.
Nhiếp Viễn gật đầu: "Ừm.
Cũng chính tại sân bóng này."
"Lần đó, Cẩn Ngôn em ấy đến chơi.
Bóng rổ vốn dĩ chỉ toàn con trai tham gia, cho nên sự xuất hiện của em ấy giống như điều gì đó rất mới lạ vậy.
Hứa Khải cũng như thế."
"Mình không phủ nhận rằng Ngô Cẩn Ngôn tuy yếu ớt nhưng chơi bộ môn này rất có khiếu.
Chỉ tiếc là Cẩn Ngôn lại không quá ưa thích nó."
"Đối với anh em chúng mình, tìm được một cô gái có điểm chung chẳng khác gì tìm được vàng cả.
Cho nên phải nắm bắt."
Tần Lam lắng nghe, vừa theo dõi bóng hình ai đó đang toả sáng trên sân.
Tình yêu bây giờ của bọn họ hình như không giống như những gì nàng đọc qua sách báo.
Có người yêu bằng quá trình, có người yêu chỉ khi vừa gặp gỡ.
Nàng rốt cuộc cũng chẳng hiểu nỗi cái nào đúng cái nào sai.
Tình cảm mà.
Nó là vô tận của những khái niệm vô tận.
###
Hứa Khải đuổi theo thân hình nhỏ xíu trước mặt mình, kì thực, cậu ta đương nhiên đôi lúc sẽ phải nhường cô một bước.
So với những người luyện tập thương xuyên như cậu ta thì Ngô Cẩn Ngôn không tài nào đấu lại huống hồ cô lại là một đứa con gái còi xương.
Ngô Cẩn Ngôn giữ chặt trái bóng trong tay mình, dùng hết sức nhảy lên một cái, thuận lợi đưa tỉ số cầm hoà.
Rất nhanh, đến lượt Hứa Khải có được bóng.
Nhìn cũng biết ai tốc độ hơn.
Nhưng so với việc tốc độ thì Ngô Cẩn Ngôn vô cùng cố gắng.
Chẳng phải cố gắng vì chuyện thắng thua, cố gắng của cô chính là để chứng minh rằng bản thân dù có mệt đến độ nào nhất định cũng sẽ không đồng ý ở bên cạnh Hứa Khải.
Nhiều lúc cô không hiểu được, ngoài kia có bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp đến thế, dịu dàng, nữ tính đến thế mà tên điên này chỉ để ý duy nhất mình cô.
Trương Gia Nghê chăm chú nhìn vào sân, thật ra cũng không hẳn nàng ấy quan tâm đến trận đấu này, chỉ là muốn trông thấy Cẩn Ngôn toả sáng mà thôi.
Cuộc đời mà,