Phải Học Cách Cho Đi
"Chỉ cần bao dung như thế thì sẽ giữ được họ lâu dài bên mình ạ?" Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục thắc mắc.
Lâm Phương lắc đầu, xoa mái tóc dài của con gái mình.
Chợt nhận ra, cô gái bé bỏng ngày nào hiện tại đã lớn thật lớn rồi...
"Bao dung là nền tảng để giữ trái tim chính mình.
Con còn phải học cách cho đi thì mới có thể giữ được mối quan hệ thật sự tốt đẹp và lâu dài."
"Là sao mẹ?" Cô không hiểu.
"Có phải con lúc nào cũng thấy rằng, bố xấu tính như thế, đói thì như bị thần kinh, no thì lại trở về bình thường.
Hoặc, khi say xỉn thì mè nheo, nóng giận.
Tại sao mẹ lại có thể yêu bố được?"
Cô gật gù.
"Tại vì bố đã dành cho mẹ rất nhiều." Lâm Phương hơi đỏ mặt, giống như say rượu.
"Từ còn nhỏ xíu, mẹ luôn phải nghe theo sự sắp đặt của ông bà ngoại con, sống cuộc đời mà họ mong muốn."
"Cho đến khi gặp bố con.
Ông ấy luôn cho mẹ làm tất thẩy những gì mình muốn, luôn lắng nghe ý kiến của mẹ, bảo vệ mẹ khi gặp sóng gió, ôm lấy mẹ mỗi khi nước mắt tuôn rơi."
"Trong tình yêu, có rất nhiều loại khái niệm.
Vẫn là quan trọng ở chính bản thân con.
Con trải nghiệm và suy nghĩ ra sao thì cứ làm như thế đó."
"Những gì mẹ đã nói, đó là trải nghiệm của bản thân mẹ."
"Nhưng mẹ vẫn sẽ đưa ra được lời khuyên cho con."
Ngô Cẩn Ngôn cúi mặt, thời gian như bị kéo chậm đi vài nhịp.
"Mẹ muốn khuyên gì?"
"Con nên học cách cho đi.
Vì sau sự cho đi ấy, thứ con nhận lại chính là bình an."
###
Mặt trời lại lên cao như một quy tắc bất diệt.
Người bên dưới nhà lại xôn xao như một quy định không thể nào tách rời khỏi căn nhà.
Ngô Cẩn Ngôn cũng vì thế mà lại yếu ớt oán than trong lòng rằng: "Ồn ào chết đi được!" Rồi lại phải ngồi dậy chào đón ngày mới.
Khoảng thời gian đầu mùa xuân phải nói là vô cùng dễ chịu.
Mặt trời như dịu đi vài phần, hoa lá trong vườn thi nhau nở rộ để xem hoa nào sẽ toả sáng nhất trong mùa.
Nhưng ai cũng biết, hoa nở rồi tàn, tàn rồi nở.
Như mặt trời, mọc rồi lặng, lặng rồi lại mọc lên.
Vì phải thu xếp công việc để có một kì nghỉ dưỡng thật thoải mái cho nên từ rất sớm hai ông bà chủ đã không còn ở nhà rồi.
Còn Tần Lam và Cẩn Ngôn đã được nghỉ học sớm hơn mọi năm.
"Cháu xinh đẹp như vậy, liệu mong muốn sau này sẽ trở thành người như thế nào?" Loáng thoáng vài ba câu tán gẫu vang trong vườn.
Tần Lam thì ngoài phụ giúp làm vườn thì còn làm được gì nữa nhỉ?
"Dạ cháu không xinh đẹp như thế đâu ạ..." Nàng ngại ngùng khi được khen ngợi.
"Nhưng cháu thực sự muốn trở thành một diễn viên.
Hoặc nhà văn cũng được ạ..."
Thế mà chẳng ai biết được.
Vì cuộc đời nàng quá bi thảm cho nên trở thành diễn viên mới có thể ngắn hạn sống trong cuộc đời tươi đẹp của người khác.
Dù nó chỉ là một kịch bản hư cấu mà thôi.
Hoặc khi làm nhà văn, nàng có thể xây dựng cuộc đời của nhân vật một cách tốt đẹp nhất, tốt đẹp hơn chính mình.
"Ôi, diễn viên sao?" Người phụ nữ trung niên đang tỉa cành cũng phải xen vào.
"Ta thực sự muốn thấy con trên tivi quá."
"Tôi lại thích nhà văn hơn.
Dịu dàng, sâu sắc biết bao nhiêu..."
Nàng cười ngại.
Song, cũng thấy vui vui khi có vài người lắng nghe mơ ước của mình.
Ngô Cẩn Ngôn đứng từ xa, nghe bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau mà vô thức cười nhẹ.
Kì thực, hình như cô dần thấu một chút.
Nếu con cho đi thì sẽ nhận lại bình an...
"Con muốn ăn sáng chưa?" Quản gia từ phía sau, hơi thấp giọng hỏi.
Cẩn Ngôn giật mình quay lại.
Vì cô đang làm chuyện có hơi lén lút một chút.
Chính là lén lút nghe trộm người khác trò chuyện.
"À...vâng con vào đây ạ."
###
Suốt buổi ăn sáng, câu nói của mẹ cứ như một cái máy phát thanh, lặp đi lặp lại bên tai cô.
Con nên học cách cho đi.
Vì sau sự cho đi ấy, thứ con nhận lại chính là bình an.
Vì thế, sau khi ăn xong thì Ngô Cẩn Ngôn đã xuất hiện ở sân vườn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
"Cẩn..." Tần Lam dè đặt nhìn bộ dạng kì lạ của cô.
Ngô Cẩn Ngôn giấu đi gượng gạo, mang bao tay vào, không quên cướp lấy cây kiềm trên tay nàng: "À thì...con có thể...giúp mọi người..."
Không khí im lặng.
Ai cũng