Edit: Ashe
Tiểu Lâu Lan tựa núi gần hồ, bốn phía được núi rừng xanh tốt bao quanh, như lời Bộ Khê Khách nói, ấm áp như mùa xuân.
“Nơi này là mật cảnh của Yến Xuyên chúng ta, có thần tiên sinh sống. Truyền thuyết nói Hồ Thần từng đặt chân đến đây, khi đó nơi này còn chưa có người cư trú, Hồ Thần cô đơn, liền phất tay dời cây dựng nhà, nghiêng tay áo gọi mưa đào hồ, để cho tuyết hồ theo mình đến Tê Sơn sống, học theo con người làm ruộng… Sau đó, trong thời kỳ chiến loạn, một thiếu nữ chạy nạn lạc vào nơi này, thấy ở đây tiên khí vấn vít, vì vậy lên Tê Sơn bái tiên, trên đường đi gặp được một con tuyết hồ biết nói chuyện, chỉ đường giúp nàng, còn cho nàng lương thực ăn no bụng. Thiếu nữ liền hỏi tên của tuyết hồ, nói rằng khi bái tiên sẽ cầu phúc cho nó."
Vào thành, Bộ Khê Khách xuống ngựa, một tay nắm dây cương, một tay kéo Tình Lan, vừa đi vừa nói: “Tuyết hồ tinh này đã tu luyện nhiều năm, nhưng vẫn chưa hóa được thành hình người, nghe được lời của thiếu nữ, nó vô cùng vui vẻ, liền nói cho nàng tên thật của mình, hi vọng lúc thiếu nữ bái lạy tiên nhân sẽ nhắc tới tên nó, có thể vì nó tích một ít phúc đức, để nó sớm tu thành người.”
Tình Lan nghe đến đoạn hay, hết sức mê mẩn, truy hỏi: “Sau đó thì sao? Cô gái kia có giúp nó thỉnh cầu tiên nhân không?”
“Thiếu nữ đi rất lâu, cuối cùng cũng tìm được miếu tiên trên đỉnh núi Phi Lai, nhưng trong miếu không có tiên nhân, cũng chẳng có bài vị cúng tiên.” Bộ Khê Khách nói, “Đó là một cái miếu trống, nơi chính giữa vốn nên đặt bài vị tiên nhân lại chỉ có một hòn đá.”
Tình Lan hỏi: “Là đá gì vậy?”
Bộ Khê Khách khẽ mỉm cười, tiếp tục thuyết pháp: “Cô gái nhìn một lúc lâu, phát hiện tảng đá kia giống như một con hồ ly nằm ngang ôm đuôi ngủ, vì vậy liền đoán miếu này thờ Hồ Tiên, chẳng qua hiện tại Hồ Tiên đang ngủ.”
“Sau đó thì sao?” Tình Lan đã hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện.
Bộ Khê Khách liền nói: “Cô gái nghĩ thầm, thần tiên nghỉ ngơi rồi, không thể quấy nhiễu. Nhưng nếu đã tới, không thể cứ thế bỏ đi, nàng thấy ban thờ bám đầy bụi nên xé tay áo, thấm nước tuyết, lau sạch sẽ. Trên đường về, nàng chợt nghe tiên nhân gọi tên mình, muốn nàng quay lại giúp ngài một chuyện. Vì vậy, thiếu nữ liền trở về miếu tiên…”
“Hồ Tiên muốn nàng làm gì?”
“Sau khi thiếu nữ quay lại, thấy trên ban thờ có thêm một con dao khắc, lại xuất hiện một hàng chữ kim quang lấp lánh: Khắc tên ngươi xuống, hoàn thành tâm nguyện.” Bộ Khê Khách nói tiếp, “Vì vậy thiếu nữ nhặt con dao, khắc tên mình lên trên đá, khi xong xuôi, nàng nhớ tới con tuyết hồ tinh giúp mình chỉ đường, để báo đáp, nàng cũng khắc tên nó lên đá.”
Nghe đến đây, Tình Lan đã hiểu: “Cục đá kia, chàng nói nếu khắc tên lên sẽ có nhân duyên ba đời sao?”
Bộ Khê Khách tiếp tục: “Sau khi khắc tên xong, thiếu nữ rời miếu tiên, trên đường xuống núi, nàng gặp một người nam nhân mặc y phục rực rỡ đủ màu, làn da trắng nõn, đôi mắt cực kỳ giống hồ ly… Vị nam tử kia đầu tiên nói cảm ơn, lại thấy nàng thiếu một ống tay áo, nên đem y phục rực rỡ của mình khoác lên người nàng.”
Tình Lan kéo tay áo Bộ Khê Khách, tò mò hỏi: “Hắn chính là con hồ ly kia đi!”
Bộ Khê Khách nói: “Thiếu nữ ngẩng đầu lên, cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, sau đó…”
“Thế nào?”
“Sau đó, giống như nàng và ta, liếc mắt một cái định nhân duyên, tuyết hồ tinh ôm nàng xuống núi, về sau nữa…”
“Về sau nữa?”
“Sau đó, hai vợ chồng tuyết hồ chậm chạp không có hài tử, vì vậy, hai người một lần nữa leo lên đỉnh núi, khẩn cầu tiên nhân ban cho họ một đứa bé. Nhưng lần này đi, đến miếu tiên cũng chẳng thấy đâu, trên đỉnh núi Phi Lai lại có thêm một ao sen do băng tuyết tạc thành, bên trong tuyết liên nở rộ… Hai vợ chồng leo núi một ngày trời, lúc này chỉ cảm thấy đói bụng, vì thế sau khi kính tiên nhân, hai người bèn hái đài sen, ăn hạt sen.”
“A… Ta biết rồi.” Tình Lan nói, “Đây chính là nguồn gốc câu chuyện ăn hạt sen có hài tử?”
Bộ Khê Khách lắc đầu nói: “Vẫn chưa xong. Nàng nghe ta nói hết đã… Hai vợ chồng ăn hạt sen, lại mang theo không ít, muốn ăn khi xuống núi. Kết quả đường xuống núi rất nhanh, chỉ chốc lát họ đã về tới nhà, những hạt sen chưa ăn, hai vợ chồng liền đào một cái ao, gieo xuống.”
“A, nhớ ra rồi, năm thứ hai hoa nở, hai người đã có hài tử!” Tình Lan nói, “Bây giờ thì đúng rồi chứ.”
“Không không không.” Bộ Khê Khách cong mày cười nói, “Câu chuyện ta kể cho nàng không chỉ nói đến chuyện sinh hài tử… Ta kể về nguồn gốc Hạ tộc chúng ta. Hai vợ chồng tuyết hồ chia nhau ăn rất nhiều hạt sen, vì vậy, năm thứ hai khi hồ sen trước cửa nhà nở đầy hoa, người vợ cũng sinh… một ổ hồ ly con.”
Tình Lan cả kinh: “Ách!”
Bộ Khê Khách ha ha cười to, cười xong rồi nói: “Dọa nàng thôi, thật ra người vợ sinh một quả cầu thịt hình dáng giống hạt sen, khi quả cầu thịt nứt, bên trong hạt sen lăn ra, rơi xuống đất thành người, hình dáng đều là năm sáu tuổi, trắng như tuyết hồ, xinh đẹp cực kỳ… Tổng cộng một trăm đứa trẻ con.”
Tình Lan lo lắng nói: “Tối hôm qua chàng cho ta ăn bao nhiêu hạt sen… Ách, ta không muốn sinh hạt sen!”
Bộ Khê Khách chớp mắt, hù dọa nàng nói: “Chậm đã, thật ra ta gạt nàng đấy, ta không đem hạt sen trồng trong ao ở Huệ Chỉ Viện mà đút hết cho nàng ăn…”
Tình Lan: “Ta không muốn sinh hạt sen tinh, cũng không cần sinh hồ ly!”
Bộ Khê Khách cất tiếng cười to: “Cho nên ta mới nói, chọc nàng là vui nhất.”
Hắn cười xong, nghiêm mặt nói: “Sao ta nói gì nàng cũng tin thế? Ta giảng cho nàng chuyện nguồn gốc của Hạ tộc. Hai vợ chồng kia là người khai sinh ra Hạ tộc, những đứa con của họ có người làm binh lính bảo vệ gia viên, có người cày ruộng dệt vải, cũng có người làm thương nhân, bọn họ chính là tổ tiên Hạ tộc chúng ta…”
“Thật là một truyền thuyết kỳ quái.” Tình Lan nói, “Cho nên, tổ tiên của mọi người thật ra là hồ ly?”
“Nếu không thì sao?” Bộ Khê Khách cười tủm tỉm nói, “Đúng hơn là tuyết hồ. Người Hạ tộc chúng ta dù có phơi nắng thế nào cũng sẽ không đen da, nếu nàng thấy một người từ nhỏ đã có thể ca múa, làn da như tuyết, mắt sáng như sao, mỹ mạo tuyệt trần, đó chính là người Hạ tộc chúng ta.”
Tình Lan len lén nhìn về phía hắn.
Đúng rồi, phụ thân hắn Bộ Cố có nước da ngăm đen, nhưng hắn và muội muội cho dù luyện binh cả ngày dưới nắng cũng không đen đi chút nào.
Hóa ra là do thế này phải không?
Thật thần kỳ!
Bộ Khê Khách nắm hờ tay, che miệng nhẹ nhàng khụ một tiếng, giấu đi nụ cười bên môi.
Cô nương này, đúng là nói gì tin nấy.
“Ngoài ra, tộc ta còn có một cách nói khác.”
“Là gì?”
“Tên khắc lên đá nhân duyên ở Tê Sơn sẽ có nhân duyên tam sinh, nhân duyên này là do trời định, cho nên hai phu thê chỉ cần liếc mắt nhìn nhau một cái là có thể định chung thân, nắm tay sống đến bạc đầu.”
Tình Lan đỏ mặt, theo bản năng nắm chặt lấy tay Bộ Khê Khách, một lúc lâu sau mới có can đảm hỏi: “Vậy… chúng ta có tính không?”
Bộ Khê Khách không trả lời, hai người trầm mặc đi hồi lâu, cho đến khi Bộ Khê Khách dẫn nàng tới một ngôi nhà, mới lên tiếng: “Bộ mỗ và công chúa liếc mắt chung tình là sự thật, sao lại không tính? Chỉ là ta vừa mới nghĩ, nhân duyên tam sinh của tuyết hồ tinh và cô nương kia liệu đã hết chưa? Khi bọn họ khắc tên lên đá là đời thứ nhất… Vậy, chúng ta…”
Chúng ta có phải là đời thứ hai, hoặc là… Khi thấy nàng, cái cảm giác thân thuộc