Edit: Diana
Tình Lan viết thư cho thái hậu để kể tin tốt là nàng có mang rồi, nhưng thư mới viết được một nửa, nàng lại cầm bút ngủ.
Bộ Khê Khách ở bên cạnh nghiêng người nhìn, thấy nàng ngủ rồi liền cười một tiếng, bỏ thư qua, nhẹ nhàng rút bút trong tay nàng, để nàng tựa lên vai mình.
Tình Lan ngủ không sâu, gật đầu một cái lại tỉnh. Mê man một hồi, nàng nói: "Vai cứng lắm, ta không muốn gối."
Mí mắt nàng nặng trĩu, vừa nói xong không bao lâu đã ngủ lại.
Bộ Khê Khách nhẹ giọng nói: "Được, được, vậy chúng ta đổi chỗ khác."
Hắn ôm Tình Lan vào ngực, vỗ lưng nàng, ngâm một tiểu khúc Hạ tộc. Cứ tưởng vậy nàng sẽ hài lòng, nhưng Tình Lan lại tỉnh, nêu ý kiến: "Cứng! Không thoải mái."
Bộ Khê Khách buồn cười, "Ngay cả ở đây cũng ngại cứng, vậy nàng còn nằm được ở đâu? Trên dưới người ta chỉ có ngực mềm mại nhất. Nàng nói đi, nàng muốn nằm đâu? Nằm trên giường nhé?"
Thật lâu sau Tình Lan mới nói: "Không muốn, cứ nằm ở đây thôi."
"Được." Bộ Khê Khách cười nói, "Tiểu cô nương nàng ngày càng nhiều ý kiến..."
Tình Lan hừ một tiếng rồi ngủ tiếp.
Bộ Khê Khách ôm nàng, cầm bức thư trên bàn lên, nâng bút viết tiếp giúp Tình Lan.
Tình Lan trong thai kì thích ngủ, làm gì cũng ngủ được, có khi đang ăn cơm vẫn có thể vừa cầm đũa vừa nhắm mắt ngủ.
Bộ Khê Khách thấy lạ, hỏi ma ma: "Chuyện này giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ sắp sinh một đứa trẻ sẽ thích ngủ?"
Ma ma nói: "Giải thích gì đâu ạ, ai mang thai cũng đều vậy cả."
Bộ Khê Khách giễu cợt: "Ơ? Ta còn cho là người Hoàng Đô các ngươi chuyện gì cũng giải thích quy củ được nữa chứ."
Ma ma nghẹn lời, đợi tỉnh táo lại liền quyết định không tiếp lời Bộ Khê Khách nữa, vừa thu dọn thức ăn vừa lẩm bẩm: "A di đà phật, gần đây điện hạ thích ăn củ cải muối."
Bộ Khê Khách nói: "Là ta làm, rất hợp khẩu vị của nàng ấy."
Ma ma cầm đũa đến nếm thử một miếng, bảo những người bên cạnh ghi lại: "Là vị chua ngọt."
Bộ Khê Khách lại hỏi: "Ồ, vậy là có ý gì?"
Ma ma đáp: "Có thể đoán nam nữ ạ. Trước khi thai lộ ra, không thể xem hình dáng bụng, chỉ có thể suy đoán dựa trên sở thích ăn uống..."
Bộ Khê Khách nói: "Ta thấy hơn nửa không chuẩn rồi."
Hắn chỉ món củ cải muối mà nói: "Món này trước đây nàng ấy cũng thích ăn. Nếu ngươi muốn hỏi nam nữ thì chẳng bằng hỏi ta."
Ma ma lại nghẹn lời, thầm nghĩ: Hỏi ngài thì được gì? Ngài cũng không biết.
Bộ Khê Khách lấy đồ nghề xem bói, dọn từng món ra xong thì nói: "Hôm nay chúng ta suy một quẻ xem."
Ma ma dừng việc trong tay, khiếp sợ nhìn Bộ Khê Khách đốt cỏ thi*, điểm nước, đốt hương, dây đỏ cuốn quanh ngón tay, miệng niệm tiếng Hạ tộc mà bà ta không hiểu rồi xá lạy. Sau khi hương cháy hết, nước ở chính giữa bàn cát lộ ra hình dáng uốn lượn cong cong, hệt như long tường vu thiên**.
(*) cỏ thi: lá nhỏ dài lại có từng kẽ, hoa trắng hay đỏ phớt, hơi giống như hoa cúc, mỗi gốc đâm ra nhiều rò. Ngày xưa dùng rò nó để xem bói gọi là bói thi.
(**) long tường vu thiên: rồng bay lượn vòng trên không trung
Ma ma vội hỏi: "Sao rồi?"
Bộ Khê Khách nhìn chằm chằm vào hình đó, thật lâu sau mới nói: "Như Tô tiên sinh nói vậy."
Ma ma thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, truy hỏi lần nữa.
Bộ Khê Khách ngoảnh lại cười, nói: "Có thể là một nam hài."
Chân mày Tình Lan giật giật, tỉnh lại. Trong mơ nàng chỉ nghe loáng thoáng, cho nên thuận miệng hỏi: "Nam hài gì cơ?"
Bộ Khê Khách khoát tay, "Mặc kệ nó, tóm lại là điềm đại cát."
Đang nói, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chạy dồn dập, dọa đám chim sâu bụng vàng đang sưởi ấm đầu cành sợ bay đi mất.
Bộ Khê Khách chợt quay đầu, trước khi Kiểu Kiểu vào thì vẽ một tấm bùa rồi phóng bay đến trên người Kiểu Kiểu: "Định!"
Kiểu Kiểu bất động toàn thân, ngẩn người, cô bé như biết chuyện gì vừa xảy ra, rón rén đi tới, quy quy củ củ chào hỏi, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Ca, muội đến thăm công chúa tỷ tỷ."
Bạn học Giang Lâu cũng đi vào theo cô bé, vết xe đổ Kiểu Kiểu còn ở đó, Giang Lâu rất có mắt nhìn, yên lặng hành lễ vấn an, sau đó kéo Kiểu Kiểu ngoan ngoãn đứng sang bên.
Kiểu Kiểu nói: "Sinh chưa sinh chưa? Còn bao lâu nữa?"
Tình Lan thở dài.
Bộ Khê Khách đau đầu, không nén được lửa giận, nói: "Còn sớm, ngày nào muội cũng đến hỏi không phiền à?!"
Kiểu Kiểu: "Ca, muội có một nghi hoặc, muốn hỏi ca ca một chút."
Trực giác mách bảo Bộ Khê Khách rằng đây không phải chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng vẫn tiếp lời cô bé: "Muội nói đi, đây tốt nhất nên là vấn đề đứng đắn, bằng không sau này ta không để ý đến muội nữa!"
Kiểu Kiểu hỏi: "Theo muội thấy, ca ca tỷ tỷ thành hôn xong thì có em bé, vậy rốt cuộc em bé từ đâu mà có? Sau khi thành hôn Hồ Thần bí mật chia cho hai người sao? Vậy có phải từ khi chia cho hai người, một năm sau, hồ cầu trong bụng tỷ tỷ từ từ rụng đuôi, biến thành người rồi mới có thể đi ra ngoài không?"
Vấn đề của muội muội quá thâm ảo, trong chốc lát Bộ Khê Khách không trả lời được.
Tình Lan mở miệng, phát hiện ra mình cũng không giải thích được, không thể làm gì hơn là ngậm miệng không nói nữa.
Phu thê rơi vào bầu không khí yên lặng quỷ dị. Kiểu Kiểu nhìn người này một chút, người kia một chút, chẳng hiểu gì.
Lâu Tiểu Thất kéo Kiểu Kiểu một cái, nhỏ giọng: "Chưa đến một năm đâu..."
"Nhất định là một năm." Kiểu Kiểu nói, "Ngươi thấy bọn họ đều thành hôn một năm là con cái ra đời không!"
Lâu Tiểu Thất nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi không ra đời sau một năm thành hôn mà? Ta cũng không phải, ca ta lớn hơn ta mười một tuổi."
Kiểu Kiểu sửng sốt hồi lâu mới bừng hiểu ra, "Hóa ra là như vậy! Đứa đầu ra đời sau thành hôn một năm, mấy đứa còn lại thì tùy lúc, ta đoán vậy..."
Cô bé làm như vừa phát hiện ra chân lí chí cao, hưng phấn nói: "Sau khi tân nhân thành hôn liền đến chỗ Hồ Thần, bảo là chúng ta thành hôn rồi. Sau đó Hồ Thần sẽ chọn một hồ cầu xuống núi đến tìm chỗ hai người ở để cho... Còn những đứa trẻ có sau, ví dụ như ta, nhất định vào một ngày Hồ Thần xuống núi chơi, đi ngang cửa nhà, thấy lão đại nhà ta không ngoan, không thông minh, phụ mẫu ghét bỏ bèn mở lòng từ bi, chọn hồ cầu khác cho phụ mẫu ta..."
Bộ Khê Khách uy hiếp: "Kiểu Kiểu, muội muốn bị ta vê thành quả cầu rồi ném ra hay muốn tự cút?"
Mắt Kiểu Kiểu sáng lên: "Xem ra muội nói đúng rồi!!"
Vì vậy, hồ cầu Kiểu Kiểu này bị Bộ Khê Khách ném ra ngoài, vừa hay Mặc Kỳ Yên đang đến thăm đỡ được.
Bộ Khê Khách nói: "Mẫu thân, mau trả nó lại cho Hồ Thần đi, có nó con mới biết cảm giác nhức đầu là thế nào."
Mặc Kỳ Yên: "Thứ khiến con nhức đầu còn ở sau kìa."
Bộ Khê Khách nghĩ cũng phải, đứa bé trong bụng Tình Lan nếu không có mệnh tốt, nói không chừng sẽ thành Kiểu Kiểu thứ hai.
Bộ Khê Khách không thể làm gì hơn ngoài việc gửi gắm hi vọng vào vị Hồ Thần hư ảo, "Vậy... cầu Hồ Thần từ bi, thà rằng hài tử con giống Tiểu Thất còn hơn giống Kiểu Kiểu.
Tình Lan cười khanh khách.
Mặc Kỳ Yên cũng là một nhân tài, từ khi nghe nói Tình Lan có mang, trừ đưa hạ lễ thì không bày tỏ gì nữa. Vu ma ma rất có thành kiến, nói ra nói vào với Tình Lan vài câu, có lần bị Bộ Khê Khách nghe được, Vu ma ma sợ gần chết, cho rằng hắn phải rất tức giận, không ngờ Bộ Khê Khách lại cười nói: "Mẫu thân ta sao? Bà ấy không đến không phải bởi không quan tâm, bà ấy bây giờ đang triệu tập tất cả mẹ chồng ba tông cùng thương nghị, cố gắng học cách làm mẹ chồng. Chừng nào học chưa giỏi thì bà ấy chưa dám đến gặp nàng..."
Quả nhiên, Mặc Kỳ Yên học hết "võ nghệ" cần thiết mới có thể đứng thẳng người, tràn đầy tự tin đi đến.
Lần đầu đến là mười ngày trước, bà mặc y sức truyền thống lộng lẫy của Hạ tộc đến, trước thì đưa một đống thực tài, dược tài* cho Tình Lan bồi bổ thân thể, sau thì lấy ra mấy món y thường mới thêu hình hoa sen xiêu vẹo, miệng nói một tràng lời may mắn.
(*) thực tài, dược tài: nguyên liệu nấu ăn và dược liệu
Bộ Khê Khách cũng không chừa mặt mũi, cười nói: "Mẫu thân đừng giấu