Những đồi chè xanh mơn mởn đang dần hiện ra sau làn sương trắng mờ ảo khi mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên lan tỏa trong không trung đem lại sự sống và sự ấm áp cho vạn vật trên thế gian.
Phương Hạ Vũ hít một hơi thật sâu cảm nhận sự trong lành thanh khiết của khí trời rồi lại tiếp tục đi bộ tới trường học.
Hai năm trước, Phương Hạ Vũ đến vùng núi cao này để trốn tránh quá khứ, lúc đó tâm trạng của cô lúc nào cũng buồn, cô không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì với nỗi truyệt vọng trong lòng và rồi nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ ở đây như đã cứu rỗi cuộc đời cô.
Phương Hạ Vũ đã đến trường làm giáo viên giảng dạy cho các em ở lứa tuổi tiểu học, cô ngày càng yêu nghề hơn và dạy dỗ các em nhỏ nên người là mục đích sống của cô, là động lực giúp cô tiếp tục bước đi trên chuyến hành trình của mình.
Sáng nay, Phương Hạ Vũ bước vào lớp của mình và vui vẻ nói với các chồi non tương lai của đất nước: “Cô chào các con, cô chúc các con có một ngày mới thật vui vẻ và góp nhặt thêm những kiến thức mới trong bài học hôm nay nhé”.
Những đứa trẻ ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ chúng con cảm ơn cô ạ”.
Phương Hạ Vũ vui vẻ mỉm cười nói: “Được rồi các con mau lấy tập sách ra chúng ta bắt đầu học nào”.
Các bạn nhỏ lại ngoan ngoãn đồng thanh nói: “Dạ thưa cô”.
Phương Hạ Vũ viết tựa bài lên bảng và bắt đầu buổi giảng dạy của mình, mỗi ngày được đến trường dạy học các em nhỏ khiến cho cô vui vẻ hơn cảm thấy cuộc sống của mình có nhiều ý nghĩa hơn.
Giờ tan học, Phương Hạ Vũ vừa bước chân ra khỏi lớp thì gặp thầy hiệu phó đi tới thầy tươi cười gọi: “Cô Hạ Vũ”.
Phương Hạ Vũ liền mỉm cười đáp: “Dạ em chào thầy, thầy tìm em có chuyện gì sao ạ?”.
Thầy hiệu phó nhìn qua chàng trai đứng bên cạnh mình rồi nói với Phương Hạ Vũ: “À trường mình có giáo viên mới tới, tôi đang dắt cậu ấy đi tham quan trường nên sẵn tiện giới thiệu cậu ấy với mọi người luôn đó mà”.
Thầy hiệu phó nói với chàng trai đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất đứng sau lưng mình: “Đây là cô Phương Hạ Vũ đang giảng dạy bậc tiểu học, cậu mau chào hỏi làm quen với cô ấy đi”.
Chàng trai kia liền lên tiếng trả lời thầy hiệu phó: “Dạ thưa thầy”.
Sau đó chàng trai kia tiến lên phía trước bước tới gần Phương Hạ Vũ rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Hạ Vũ bằng ánh mắt thâm tình tựa như đã quen biêt từ thuở nào.
Khi nhìn thấy trọn vẹn gương mặt của người mà thầy hiệu phó nói là giáo viên mới Phương Hạ Vũ có chút run sợ, sắc mặt tối sầm lại, cô vô thức lùi lại phía sau vài bước.
Giọng chàng trai đó vang lên: “Xin chào tên tôi là Mạc Hạo Ngôn rất vui khi được làm quen với cô, mong cô chỉ bảo nhiều hơn”.
Phương Hạ Vũ thấy bối rối