Mạc Hạo Ngôn chào mọi người rồi rời đi, Phương Hạ Vũ đứng im lặng nhìn theo và thầm nghĩ “Ngày hôm nay em đã cố làm thật nhiều việc để quên đi hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tụi mình nhưng sao anh cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt em vậy, anh đang làm cho em thấy mệt mỏi hơn đó anh biết không Mạc Hạo Ngôn?!”.
Phương Hạ Vũ thu hồi ánh mắt hỗn độn cảm xúc vừa quay người tính đi vào bếp thì nghe tiếng Linh Lan vang lên: “Bên ngoài trời đang bắt đầu mưa to lắm với lại cũng sắp tối rồi không biết anh ấy sẽ đi đâu nữa”.
Ngân Chi cũng thở dài nói: “Phải đó, cậu ấy không thân không thích lại mới tới đây lạ nước lạ cái thật là tội nghiệp quá đi”.
Phương Hạ Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đúng thật là bên ngoài trời đang mưa rất to như đang trút hết nước xuống trần thế, từ sâu trong ánh mắt của cô lại hiện lên sự lo lắng cho Mạc Hạo Ngôn cô thầm nghĩ “Hệ miễn dịch của anh rất yếu cứ mỗi lần mưa gió thất thường là hay bị cảm lạnh có lần anh ấy bị sốt cao đến 39 độ phải nhập viện mấy ngày mới khỏe”.
Phương Hạ Vũ bất giác tự nhắc mình “Nhưng tại sao mình lại phải quan tâm, anh ấy có là gì trong cuộc đời của mình nữa đâu”.
Qua một lúc Phương Hạ Vũ lại nhíu mày tự nhủ “Không đúng Mạc Hạo Ngôn là người mà mình yêu nhất…không được anh ấy là người đã làm mình tổn thương…không đúng anh ấy là người đã làm cho mình biết cái gì gọi là hạnh phúc…”.
Phương Hạ Vũ tự đấu tranh tư tưởng với chính mình sau một lúc cô đột ngột hét lên: “ A…bực mình quá…” rồi vội đi tới cái sọt đan bằng mây để gần cửa nhà lấy cây dù rồi chạy đi ra ngoài.
Ngân Chi thấy hành động của Phương Hạ Vũ liền nói: “Trời đang mưa to thế kia mà Hạ Vũ còn chạy đi đâu không biết”.
Bà cô mỉm cười bảo: “Nó đuổi theo cậu Hạo Ngôn đó chứ gì, thấy Hạ Vũ vậy thôi chứ con bé đó ngoài cứng trong mềm nó không thể thấy chết mà không cứu đâu”.
Linh Lan gật gù: “Đúng là bà cô hiểu Hạ Vũ ghê ha”.
Mạc Hạo Ngôn đứng dưới cơn mưa trắng trời trắng đất không xác định được là mình sẽ đi đâu về đâu, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u đã bắt đầu tối rồi, ngày hôm nay của anh cũng sẽ kết thúc trong bóng tối như vậy thôi.
Mạc Hạo Ngôn đang đứng suy tư thì đột nhiên phát hiện ra mưa xung quanh mình không rơi xuống nữa, anh ngạc nhiên và thầm nghĩ “Chẳng lẽ có phép màu xuất hiện hay ông trời cũng thấy thương cho hoàn cảnh của mình nên ngừng cơn mưa này lại”.
Bỗng nhiên Mạc Hạo Ngôn nghe thấy tiếng nói của Phương Hạ Vũ vang lên phía sau mình: “Sao đột nhiên anh lại tới vùng đối núi này làm gì vậy, bộ ở không rãnh quá không có việc làm hay sao vậy?”.
Mạc Hạo Ngôn cứ tưởng mình lạnh quá sốt rồi nên sinh ra ảo giác anh thoáng nhếch môi cười nắm chặt tay thành