Mạc Hạo Ngôn cố vùi mình vào công việc để nguôi ngoai nỗi nhớ thương Phương Hạ Vũ nhưng đồng thời anh cũng thuê thám tử truy tìm ra nơi mà cô đang sống.
Thời gian cứ trôi khi mọi thứ tưởng chừng như rơi vào tuyệt vọng thì Mạc Hạo Ngôn lại nhận được tin thông báo nơi mà Phương Hạ Vũ đang sinh sống thông qua nhóm thám tử mà anh nhờ cậy trước đó.
Đồng thời cũng là lúc Mạc Hạo Ngôn hết hợp đồng làm việc cho Blue Star nên anh vội vã đi tới Bắc Minh Trấn nhờ người quen sắp xếp cho anh vào làm giáo viên mới ở trường mà Phương Hạ Vũ đang dạy học và cố tình tới nhà bà cô của cô để thuê phòng trọ.
Mạc Hạo Ngôn muốn Phương Hạ Vũ gặp lại mình trong tình huống bất ngờ, anh muốn theo đuổi cô thêm lần nữa muốn tìm sự đồng cảm nơi cô cho nên mới cố tình nói dối chuyện mình bị phá sản để cô mũi lòng cho anh ở lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa vẫn còn rơi Mạc Hạo Ngôn lại bất chợt mỉm cười lẩm bẩm: “Ngày hôm nay đúng là khởi đầu mới cho cả anh và em mọi chuyện suôn sẻ hơn anh dự tính, cảm ơn ông trời đã trút cơn mưa này xuống để một lần nữa em lại đuổi theo anh”.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ ra khỏi phòng cùng lúc và vô tình đụng mặt nhau, Mạc Hạo Ngôn mỉm cười tỏ vẻ thân thiện: “Chào buổi sáng cô Hạ Vũ!”
Phương Hạ Vũ nhìn lướt qua Mạc Hạo Ngôn rồi miễn cưỡng nói: “Chào”
Phương Hạ Vũ vừa tính đi xuống lầu thì đột nhiên quay lại nhìn Mạc Hạo Ngôn chằm chằm rồi nói: “Nhìn anh hình như thiếu thiếu cái gì á”.
Mạc Hạo Ngôn đưa tay vuốt tóc rồi nói: “Thôi đi tại anh đẹp quá hút hồn em rồi chứ gì khỏi biện minh”.
Phương Hạ Vũ nhếch môi mỉm cười khinh bỉ: “Anh lấy tự tin ở đâu ra mà nhiều thế không biết”.
Mạc Hạo Ngôn chau mày giả vờ suy nghĩ rồi nói: “Ngoài lý do đó ra anh chẳng thấy còn lý do nào hợp lý hơn nữa”.
“Cà vạt của anh đâu?”.
Mạc Hạo Ngôn nghe Phương Hạ Vũ hỏi vậy bất chợt lại ngẩn người ra thầm nghĩ “Thì ra vẫn quan tâm đến cách mình ăn mặc như thế nào”.
Tiếng Phương Hạ Vũ lại vang lên: “Anh làm thầy giáo mới mà ha nên đeo cà vạt đi nhìn cho nó nghiêm túc chứ anh cứ mặc quần tây màu đen áo sơ mi trắng hở cổ như vậy nhìn giống bad boy lắm luôn đó”.
Mạc Hạo Ngôn khẽ cười đáp: “À anh thấy không cần thiết nên không đeo với lại từ hồi bé anh đã là bad boy thứ thiệt rồi mà nên không sợ người khác gièm pha đâu”.
“Không đeo cà vạt vậy thay thế bằng khăn choàng cổ đi ở đây khí hậu hơi lạnh so với thành phố Nam Xuyên anh nên quàng thêm khăn choàng cổ cho ấm”.
Mạc Hạo Ngôn lại tỏ vẻ tội nghiệp rồi nói: “Buồn thiệt anh không có cái khăn choàng cổ nào hết”.
Phương Hạ Vũ gật đầu rồi đáp: “Vậy mặc thêm áo khoác đi, mặc áo sơ mi mỏng manh lại không cài