Ngân Chi và Linh Lan đi hái chè về thì vô tình gặp Phương Hạ Vũ và Mạc Hạo Ngôn cũng đang trên đường về nhà nên Linh Lan vui vẻ gọi: “Chị Hạ Vũ, anh Hạo Ngôn trùng hợp thật hiếm khi chúng ta về nhà cùng giờ lắm đó nha”.
Ngân Chi nhìn Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc rồi nói: “Chị thấy hai đứa thân thiết với nhau nhanh ghê ha trước giờ Hạ Vũ rất ít khi tiếp xúc với người khác giới”.
Phương Hạ Vũ liền chặn lời Ngân Chi lại: “Chị Ngân Chi này đa nghi quá rồi em với anh ấy là đồng nghiệp mà có nhiều chuyện bàn với nhau về phương pháp giảng dạy là chuyện bình thường mà”.
Mạc Hạo Ngôn cũng nói thêm vào: “Phải đó chị Ngân Chi, em mới tới có nhiều thứ không biết nên mới nhờ cô Hạ Vũ chỉ bảo thêm thôi chị đừng nói vậy cô ấy không vui sẽ không chỉ em thì em biết làm sao”.
Ngân Chi phì cười: “Hai cái người này có cần phải giải thích rạch ròi vậy không chị chỉ nói đùa thôi mà với lại Hạo Ngôn chưa vợ Hạ Vũ chưa chồng hai người mà thật sự có tình cảm với nhau thì cũng có sao đâu chứ, mà chị thấy hai đứa cũng hợp á”.
Nghe Ngân Chi nói chuyện mà Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ đều thấy ngượng trong lòng, cái gì mà chưa chồng với chưa vợ chứ cả hai đã kết hôn vào 5 năm trước rồi mà, thật không biết lúc mọi người trong nhà biết chuyện này sẽ như thế nào nữa chắc có mà loạn lên hết.
Đang đi giữa đường thì trời đổ mưa nên Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ vội chạy đến một cái hiên đứng tạm.
Phương Hạ Vũ mở túi xách ra xem thì thở dài lắc đầu: “Xui ghê luôn hôm nay tôi quên mang theo dù rồi nếu không còn có thể chống chế mà đi về được”.
Mạc Hạo Ngôn tỏ vẻ đồng cảm: “Anh cũng không có đem theo dù”.
Thật ra thì trong chiếc ba lô mà Mạc Hạo Ngôn mang trên vai có sẵn dù trong đó nhưng mà anh lại cố ý nói dối để có thêm không gian riêng tư với Phương Hạ Vũ.
“Nè Hạ Vũ, bà dì có quan hệ thế nào với em vậy, trước giờ anh chưa từng gặp qua” Mạc Hạo Ngôn lên tiếng hỏi.
Phương Hạ Vũ lên tiếng đáp: “Bà dì là em của bà ngoại tôi, con cái đều sống ở nước ngoài nhưng bà không muốn rời xa quê hương nên ở lại một mình, giống như tôi vậy gia đình cũng di cư đã 5 năm rồi mà tôi vẫn còn ở lại đây”.
“Sao lúc đó em không theo gia đình sang singapore vậy hả?”.
Nhắc lại chuyện cũ Phương Hạ Vũ lại có chút buồn, cô rủ mắt đáp: “Nếu năm đó không có người ra sân bay cản trở thì có lẽ bây giờ tôi cũng đang ở bên cạnh gia đình mình rồi cũng nên, mà tôi không trách người đó tôi chỉ trách bản thân tôi ngu ngốc đã vậy còn bị mù nữa nên mới yêu lầm người”.
Mạc Hạo Ngôn rủ mắt, anh biết người mà Phương Hạ Vũ đang nhắc đến chính là anh, tự nhiên trái tim lại nhói đau lên.
Cùng ngắm mưa rơi như thế này làm