Mạc Hạo Ngôn lại hỏi: “Vậy ý nghĩ thật sự của nó là gì vậy? Em nói cho anh biết đi”.
Phương Hạ Vũ xua tay: “Thật ra chẳng có bí mật gì hết hồi đó cũng là viết đại thôi đâu có ngờ Smily lại có nhiều ý nghĩa với anh như vậy”.
Mạc Hạo Ngôn nghi hoặc bày ra giọng điệu thám tử: “Anh không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy đâu?”.
Phương Hạ Vũ vội quay mặt đi: “Tin hay không tùy anh đây không có hứng thú giải thích, à hết phim rồi anh về phòng của anh đi”.
“Uh em ngủ ngoan nha” lúc đi ra khỏi phòng Mạc Hạo Ngôn có chút không nở liền quay đầu lại bổ sung thêm một câu “Mai gặp nha”.
Phương Hạ Vũ gật đầu: “Uh, ở chung một nhà muốn không gặp cũng khó”.
Mạc Hạo Ngôn vừa bước đi được vài bước thì nghe thấy giọng của Phương Hạ Vũ vang lên: “Khoan đi đã”.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Mạc Hạo Ngôn dừng bước lên tiếng hỏi.
Phương Hạ Vũ bước qua mở tủ lấy chiếc khăn choàng cổ màu đen lúc nãy bị rơi xuống đi tới đưa cho Mạc Hạo Ngôn: “Tôi đan cũng không được đẹp lắm nhưng lần trước anh bảo không có khăn choàng cổ nên anh cứ lấy xài tạm đi ha, khi nào mua cái mới thì trả lại cho tôi cũng được”.
Mạc Hạo Ngôn đưa tay cầm lấy cái khăn choàng cổ rồi mỉm cười nói: “Anh cảm ơn em nha nhưng mà thứ gì em làm ra anh đều thích hết nên không muốn trả lại đâu, em cho anh là xem như mất rồi nha”.
Phương Hạ Vũ bẽn lẽn đáp: “Tùy tâm đi”.
Lúc Mạc Hạo Ngôn đi về phòng rồi, Phương Hạ Vũ ngồi một mình thầm nghĩ “Cứ kiểu này thì không ổn chút nào hết, thời gian không gặp nhau mình nghĩ là có thể quên hết mọi thứ về anh ấy rồi nhưng hình như những ký ức đó chỉ là đang tạm thời ngủ đông mà thôi và bây giờ nó đang dần thức dậy mỗi khi mình bên cạnh anh ấy, còn gì khó khăn hơn là tự đấu tranh với chính mình để chống lại chính mình chứ”.
Mạc Hạo Ngôn đưa mắt ngắm nhìn chiếc khăn choàng cổ mà tự tay Phương Hạ Vũ đan rồi mỉm cười hạnh phúc “Cứ luôn miệng bảo chúng ta là người xa lạ nhưng những điều nhỏ nhặt nhất anh vô tình nói ra đều làm cho em phải lưu tâm, điều này chứng tỏ em vẫn còn yêu anh nhiều lắm mà không chịu thừa nhận thôi.
Em nói đã quên hết rồi nhưng anh tin tình yêu của một người con gái kéo dàu mười mấy năm không thể dễ dàng quên đi như vậy được đâu”.
Sáng hôm sau, Mạc Hạo Ngôn ra khỏi phòng anh choàng trên chiếc khăn choàng bằng len mà Phương Hạ Vũ đã tặng, Linh Lan nhìn thấy liền lên tiếng hỏi: “Ủa từ trước đến giờ em đâu có thấy anh Hạo Ngôn dùng khăn choàng cổ đâu, sau hôm nay lại dùng vậy hả?”.
Mạc Hạo Ngôn vui vẻ đáp: “Tại trước giờ anh không có nên mới không dùng nhưng bây giờ thì có rồi nên anh sẽ choàng cổ vào những ngày lạnh”.
Phương Hạ Vũ đi xuống lầu nghe như vậy thì bất giác nở nụ cười cô thầm nghĩ “Có vẻ anh ấy thích cái khăn choàng vậy thì tốt quá rồi”.
Lúc tan trường, Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ cùng đi bộ về nhà, anh lên tiếng hỏi cô: “Hạ Vũ, em học đan len từ bao giờ vậy hả? Anh nhớ là hồi đó em ghét nữ công gia chánh lắm mà”.
“Cũng