Mạc Hạo Ngôn thấy khóe mắt của Phương Hạ Vũ đỏ hoe lên liền dỗ dành cô: “Hạ Vũ, em đừng khóc mà lỗi là do anh, anh không nên quá vội vàng ép buộc em phải chấp nhận tình yêu của anh, là lỗi của anh nên em đừng khóc nha”.
Phương Hạ Vũ nghĩ nghĩ rồi lên tiếng đáp: “Cho em thêm chút thời gian để tiếp nhận được không?”.
Mạc Hạo Ngôn liền gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, dù có phải chờ em đến hết kiếp này thì anh vẫn sẽ chờ được mà, nếu kiếp này không được thì anh sẽ tiếp tục chờ ở kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp vẫn luôn chờ em cho anh thêm một cơ hội”.
“Ngốc quá”.
Buổi tối, Mạc Hạo Ngôn qua phòng của Phương Hạ Vũ và đưa cho cô một bó hoa hồng bằng vải nhỏ rồi mỉm cười nói: “Chúc em Valentien vui vẻ nha”.
Phương Hạ Vũ khẽ cười: “Anh đang làm gì vậy cứ như con nít á”.
“Vậy là em không biết rồi khi yêu người ta trở nên sến sẩn, ngẩn ngơ và trẻ con vậy đó, hơn nữa anh chỉ trẻ con như vậy với em mà thôi”.
Phương Hạ Vũ bẽn lẽn khẽ cười đáp lại: “Cảm ơn nha”.
“Là anh tự học cách làm, tự tay làm để tặng cho em đó có thích không hả?”.
Phương Hạ Vũ ngạc nhiên nhìn Mạc Hạo Ngôn bằng ánh mắt chứa đựng nhiều sự tình cảm rồi hỏi: “Tại sao lại học làm mấy thứ này, anh đâu có giỏi mấy cái này”.
Mạc Hạo Ngôn liền đáp: “Nhưng anh biết món quà này sẽ làm cho em thích vì vậy anh đã học bằng mọi cách đó, chỉ cần là thứ em thích thì anh nhất định cố gắng làm cho em”.
Phương Hạ Vũ lại bị Mạc Hạo Ngôn làm cho cảm động: “Cảm ơn anh nha Hạo Ngôn”.
Mạc Hạo Ngôn bất ngờ chìa tay ra trước mặt của Phương Hạ Vũ rồi hỏi: “Ai cần em cảm ơn đâu chứ, quà của anh đâu?”.
Phương Hạ Vũ có chút bối rối: “À…tôi không có chuẩn bị quà cho anh”.
“Em đâu cần ép buộc bản thân mình xưng hô xa lạ với anh như, chúng ta bắt đầu lại được không Hạ Vũ, cho anh cơ hội được đuổi theo em một lần”.
Phương Hạ Vũ suy nghĩ đắn đo rồi gật đầu: “Một lần cuối em cho bản thân mình và anh thêm một cơ hội đấy nhé”.
Mạc Hạo Ngôn liền nở một nụ cười rạng rỡ trên môi: “Cảm ơn em đã cho anh thêm một cơ hội lần này anh nhất định nắm bắt không để mất đi em đâu”.
Phương Hạ Vũ khẽ cười đây là nụ cười hạnh phúc nhất trong suốt hơn hai năm qua của cô, hình như lần nào đứng trước Mạc Hạo Ngôn cô cũng không thể làm chủ cảm xúc của mình hết.
“Em không chuẩn bị quà cho anh hay là đeo nhẫn cưới vào rồi hôn anh một cái xem như quà lễ tình nhân được không hả?”.
Phương Hạ Vũ liền đánh vào vai của Mạc Hạo Ngôn một cái: “Anh đó bớt giỡn lại đi nha”.
Mạc Hạo Ngôn nắm lấy tay của Phương Hạ Vũ nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng sự yêu thương vô bờ bến: “Anh đâu có nói giỡn anh nói thật mà, hay là em đã vứt nhẫn cưới của chúng ta đi rồi”.
Phương Hạ Vũ liền lắc đầu: “Làm gì có chứ, vật đó rất là quan trọng đối với em vì vậy em vẫn luôn giữ nó thật cẩn thận bên mình”.
“Anh không tin đâu em lấy ra cho anh xem đi anh mới tin”.
Phương Hạ Vũ mở tủ lấy cái hộp nhung màu đủ hình trái tim mở ra cho Mạc Hạo Ngôn xem.
Lúc nhìn thấy Phương Hạ Vũ vẫn còn giữ nhẫn cưới thì Mạc Hạo Ngôn rất là vui mừng nhưng anh khẽ cười lém lĩnh rồi nói: “Anh thấy