Bạn thuở nhỏ của Mạc Hạo Ngôn là linh mục của nhà thờ mà Phương Hạ Vũ đi vào, ngày hôm đó tình cờ anh đến thăm bạn thì nhìn thấy cô đi vào xưng tội vì muốn trêu chọc Phương Hạ Vũ xem cô đã làm gì sai nên anh đã giả làm linh mục.
Vì ngồi cách nhau một cánh cửa nên Phương Hạ Vũ không hề biết người ngồi bên trong căn phòng nhỏ để xưng tội là Mạc Hạo Ngôn chứ không phải linh mục nhà thờ.
Ngày hôm đó Phương Hạ Vũ đã bộc bạch hết tình cảm chôn giấu với Mạc Hạo Ngôn trong suốt nhiều năm “Con đã yên một người mà con không nên yêu, con thật ích kỷ khi thầm thương trộm nhớ người thương của người khác nhưng tình cảm là một thứ gì đó rất là kỳ lạ càng muốn quên thì lại càng nhớ nhiều hơn, muốn cắt đứt nhưng không bao giờ làm được.
Tình yêu của con dành cho người đó đã kéo dài suốt 7 năm qua dù biết mãi mãi không bao giờ được đáp lại nhưng đối với con chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy người đó vui vẻ mỉm cười là đủ rồi, chỉ được yêu thương người đó một cách đơn phương là đủ rồi”.
Mạc Hạo Ngôn giả giọng âm cao lên để Phương Hạ Vũ không nhận ra mình: “Sao con không thử bày tỏ đi, yêu ai thì nên nói cho người đó biết bởi vì người đó không phải là con làm sao biết được con yêu họ nhiều như thế nào”.
Phương Hạ Vũ ủ rủ đáp: “Dạ tại vì ngay từ đầu người đó chỉ xem con là bạn thôi, con cảm thấy có những người không gặp nhau có lẽ sẽ tốt hơn số mệnh đã định hai người chi có thể là hai đường thẳng song song thì cần gì gặp nhau thêm đau lòng”.
Mạc Hạo Ngôn liền nói: “Số mệnh do trời định nhưng có thay đổi được hay không là do con người mà”.
“Tình cảm này nói ra rồi con sợ rằng sẽ mất đi một người bạn chi bằng cứ chôn chặt nó trong lòng lại tốt hơn”.
Mạc Hạo Ngôn rất hiếu kỳ là chàng trai nào làm cho Phương Hạ Vũ ôm bệnh tương tư ngần ấy năm nên hỏi: “Chàng trai đó tên là gì vậy nói ra lòng sẽ nhẹ hơn”.
“Là Mạc Hạo Ngôn ạ, con hy vọng chúa sẽ ban phước lành cho anh ấy để anh ấy có một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc, sau này có lẽ con và anh ấy cũng không cơ hội gặp lại nhau nữa nhưng dù thế giới này có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì tình yêu mà con dành cho anh ấy mãi mãi không thay đổi”.
Khoảnh khắc đó Mạc Hạo Ngôn cũng không biết cảm xúc của mình là gì nữa, bất ngờ hay là vui mừng nên chẳng thốt lên được lời nào thì ra người mà Phương Hạ Vũ thích ngần ấy năm qua lại chính là anh.
Phương Hạ Vũ nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Tới giờ con phải đi rồi, con cảm ơn Cha đã lắng nghe những tâm sự trong lòng của con”.
Sau khi Phương Hạ Vũ đến sân bay thì Mạc Hạo Ngôn đã chạy tới giữ cô lại đồng thời tỏ tình với cô mở ra một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của hai người.
Phương Hạ Vũ sau khi nghe xong bí mật của Mạc Hạo Ngôn liền quay sang đánh vào vai anh mấy cái: “Hèn gì ngày hôm đó em cứ cảm thấy linh mục sao sao á, tự nhiên lại kêu em đi tranh giành tình cảm của người khác hóa ra là anh dở trò”.
Mạc Hạo Ngôn đưa tay đỡ gáy: “Anh nghĩ anh với em là duyên trời định thì có á, ngày hôm đó là ngày giỗ mẹ anh nên anh đến nhà thờ cầu nguyện và thăm người bạn cũ đang làm linh mục ở đó, ai ngờ lúc anh chuẩn bị ra về thì nhìn thấy em đi vào anh muốn biết em xưng tội gì để sau này trêu chọc em nhưng ai ngờ em lại vô tình bày tỏ hết tình cảm trong lòng với anh luôn”.
“Sao anh chơi ăn gian quá vậy, em bắt đầu không ưa anh rồi đó nha có phải anh vì thương hại em nên lúc đó mới chạy đến sân bay tỏ tình với em không hả?”.
Mạc Hạo Ngôn liền vòng tay ôm lấy Phương Hạ Vũ vào lòng rồi ôn nhu lên tiếng đáp lại: “Làm gì