Mặc lễ phục nhỏ, thục nữ ngồi cùng mẹ Bảo trong quán cà phê, Bảo Bảo duy trì nụ cười không lộ răng, còn phải không ngừng gật đầu phụ họa.
Bảo Bảo cảm thấy, mặt của cô hoàn toàn cứng ngắc hết rồi. Còn có bộ quần áo cô đang mặc, Bảo Bảo thật muốn lệ rơi. (┬_┬) Nói là là bộ lễ phục nhỏ, quả đúng là nhỏ. Phía trên là áo ngực rồi, phía dưới cũng chỉ che đến bắp chân mà thôi. Lúc ngồi hai chân bảo Bảo luôn khép lại, hơi động một chút có thể nhìn thấy sạch sẽ. Hơn nữa mẹ Bảo còn bắt cô đi giày cao gót, là giày co gót đó. Lần này mẹ Bảo còn không tiếc tiền cho Bảo Bảo đi thẩm mỹ viện làm đẹp từ đầu đến chân, tóc cũng làm lại.
Lúc ngồi trong quán cà phê, chỉ cần nghĩ tới An TỊnh là Bảo Bảo cảm thấy da đầu tê dại. Nếu An Tịnh mà biết được cô đi xem mắt, còn chuẩn bị tỉ mỉ như vậy… Bả Bảo thật không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng khi nhìn thấy đối tượng hẹn hò trước mắt, Bảo Bảo lại cảm thấy nhức đầu, sau đó nghĩ tới cuộc đối thoại của cô và mẹ Bảo ngày hôm qua.
Mẹ Bảo nói: “Con cũng đã trưởng thành rồi, thậm chí ngay cả bạn trai cũng không có, nói ra thật mất mặt!”
Bảo Bảo lẩm nhẩm: Vậy mẹ cũng chớ nói ra.
Mẹ Bảo nói: “Mẹ biết con thích An Tịnh, nên mới chờ đợi nó, nhưng nhiều năm như vậy. Nó không liên lạc với con, hơn nữa cũng không biết có trở lại chăng, cho dù có, cũng không biết có vừa mắt con như trước nữa không.”
Bảo Bảo tiếp tục lẩm nhẩm: Ai nói con thích an ấy, ai nói con chờ anh ấy, đó là không tìm ra đối tượng thích hợp mà thôi. Cứ bảo anh ấy không vừa mắt con… con còn không thèm để anh ấy vào mắt đâu, anh chính là một chủ nô vô cùng độc ác.
Mẹ Bảo nói: “Cho nên, vì tốt cho con, mẹ đặc biệt tìm cho con một thí sinh làm chồng tương lai. Mẹ cũng không trông cậy vào chuyện con có thể tìm được người quá tốt, dù sao với điều kiện hiện tại của con là vậy, qua thôn không mờ tiệm này (*thành ngữ, ý nói không nên để tuột mất cơ hội), con nhất định phải nắm chặt!”
Cuối cùng Bảo Bảo cũng không nhịn được: “Mẹ, con không muốn đi...”
“Cái gì!” Mẹ Bảo lập tức đề cao giọng lên: “Con nói không đi thì không đi à, mẹ nói cho biết, con đừng giả bộ bệnh với mẹ, bệnh mẹ cũng sẽ xách con theo!”
“Nhưng...”
“Không có gì nhưng nhị gì hết!” Thái độ mẹ Bảo rất kiên quyết. “Nhìn con như vậy, không chừng người ta thấy đẹp mắt còn có thể kéo gần mối quan hệ. Đến lúc đó không được nói mấy câu vô nghĩa ra ngoài đấy.”
“…”
Phải biết ở trong nhà Bảo Bảo, người làm chủ thật ra vẫn là ba Bảo. Đây chính là kết quả bao Bảo dung túng đây, Bảo Bảo chợt nhận ra rằng, thật ra mẹ Bảo cũng giống như An Tịnh, đều thích bắt ép người khác...
“Bảo Bảo, vậy chúng ta đi trước đây, tốt nhất con trao đổi tốt với cậu ấy nha.” Mẹ Bảo ghé vào bên tai Bảo Bảo lặng lẽ nói.
“Hả? Vâng.”
Mấy từ trước Bảo Bảo đều không nghe lọt, nghe mẹ Bảo nói vậy mới phục hồi tinh thần lại. Nhưng cô nhìn lại mới phát hiện, mẹ Bảo và bác gái đối diện đã đi hết rồi.
Nhìn chàng trai đối diện, bây giờ chỉ còn hai người bọn họ rồi. Bảo Bảo lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Anh chàng đối diện có thể là muốn đánh vỡ không khí lúng túng này, vì vậy rất chủ động nói trước.
“Cô hẳn là bị buộc tới.”
“! ! !” Nhìn dáng vẻ Bảo Bảo, hiển nhiên đối phương đã hiểu. Vì vậy lại tiếp tục nói: “Cô không phải lo lắng, tôi cũng bị buộc tới. Chúng ta ở chỗ này ngồi một chút là được, mẹ tôi nói phải ngồi ở đây ít nhất một tiếng mới được ra ngoài.”
Bảo Bảo nghe đối phương nói vậy, trái lại yên tâm không ít. Vì vậy cũng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó uống nước trái cây.
Mà lúc này An Tịnh đã đến cửa nhà Bảo Bảo, thật ra An Tịnh có thể nhịn một ngày cũng đã rất tốt rồi. Nhưng vẫn chỉ nhịn được đúng một ngày vẫn vội vàng chạy tới.
Nhấn chuông cửa, mở cửa chính là ba Bảo.
Ba Bảo thấy được An Tịnh, toàn thân ngây dại, đây chính là con rể tương lai năm đó nhắm tới. Bây giờ gặp lại, hoàn toàn chính là cổ phiếu tăng giá từng ngày. Sao cậu ta có thể tới nàh mình đây? Chẳng lẽ là vì Bảo Bảo?
“Bác trai,