An Tịnh cảm thấy gần đây Bảo Bảo có gì đó không bình thường, rất không bình thường. Từ lần anh và Ninh Thanh ra ngoài chơi, thái độ của Bảo Bảo đối với bọn họ hoàn toàn xoay ngược. Bây giờ, Bảo Bảo quả thực là nhiệt tình quá đáng, thậm chí khiến An Tịnh cảm thấy đó không phải chỉ là nhiệt tình, chính là chân chó!
Thấy Bảo Bảo một bên lần lượt đưa trà nước, An Tịnh đột nhiên cảm thấy trong lòng bốc hỏa. Cô đúng là coi mình trở thành người giúp việc rồi hả? Ninh Thanh muốn cô làm gì thì cô làm cái đó, còn biểu hiện chân chó như vậy. Anh không biết tại sao cô lại làm vậy. Rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?
Đừng xem bây giờ Bảo Bảo nhiệt tình, ngay cả khi hai người Bảo Bảo và An Tịnh đi chung với nhau, Bảo Bảo nhìn cũng không nhìn An Tịnh một cái, quả thật coi An Tịnh trở thành không khí. (Tác giả: thật ra tôi đây cảm thấy dùng từ “khinh thường hóa” thì tốt hơn, chính là quá đau đớn mới không dùng. →_→. )
An Tịnh vừa nghĩ tới mấy chuyện gần đây, hận không thể quay đầu lại từ đầu. Bây giờ lúc đi ngủ Bảo Bảo hoàn toàn cảnh giác, anh muốn lén bế cô về giường đều không làm được. Mỗi lần định ôm cô, đều bị mắt lạnh của cô đánh trở về.
Ban đầu Ninh Thanh cũng rất nghi ngờ, sao thái độ lại đột nhiên trở nên như vậy. Nhưng không được tự nhiên cũng chỉ là chuyện vài ngày, sau đó cũng không rối rắm nữa. Dù sao cô ta chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ là được, những thứ khác, chẳng phải là có anh An ư. Cũng chính vì nguyên nhân này, càng lúc càng dây dưa An Tịnh thêm chặt.
Cái này, hiện tại lại bắt đầu.
“Anh An, hôm qua anh dẫn em đi nhà hàng Hàn Quốc kia chẳng ngon tẹo nào, chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, được không” Ninh Thanh nũng nịu kéo lấy tay An Tịnh.
An Tịnh liếc sang Bảo Bảo một cái, lại còn đứng đó cười híp mắt! “Được, ngày mai anh tự mình làm cho anh ăn, được không?”
Bảo Bảo đứng một bên nghe nói như thế, trong lòng đã sớm đánh An Tịnh một trận thừa sống thiếu chết, đến ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra. Nhưng nhớ tới lời Mặc Mặc nói với cô, Bảo Bảo lại cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Thế giới tươi đẹp như thế, sao cô có thể nóng nảy được, như vậy là không tốt, không tốt ~~
Lúc này dĩ nhiên là ngư ông đắc lợi rồi. Ninh Thanh đã sớm vui đến không tìm được đông tây nam bắc. Đây là đãi ngộ ngay cả mẹ An cũng chưa chắc đã được hưởng, nhất định sẽ hâm mộ cô chết mất.
Nhìn hai người chuẩn bị ra ngoài ăn đồ ăn Nhật, Bảo Bảo như bong bóng xì hơi. Mới vừa rồi còn đứng thẳng tắp, giờ đã sớm chán chường ngã ngồi trên ghế salon. Đều do Mặc Đằng Phi, nghĩ cái chủ ý rách nát gì đó, khiến cô như tiểu thiếp đoạt tướng công của vợ cả vậy (Tác giả: Bảo Bảo, cô đúng là…). Ngày ngày diễn kịch, rõ ràng lời thoại rất ít, nhưng cứ tiếp tục nhiều ngày như vậy. Suy nghĩ một chút, Bảo Bảo lại lấy điện thoại di động ra.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Họ Mặc, anh giấu Bảo Bảo nhà tôi đi đâu!” An Tịnh như gió vọt vào phòng làm việc của Mặc Đằng Phi, bắt lấy cổ áo anh, tức giận nói.
Trong mắt Mặc Đằng Phi lóe lên một tia tính toán, nhưng An Tịnh vốn giận dữ làm sao thấy được. “Bảo Bảo nhà cậu không thấy? Vậy cậu tới tìm anh làm gì? Còn không mau đi tìm?!” Mặc Đằng Phi giả bộ nóng lòng nói.
Lúc này mà An Tịnh tin tưởng Mặc Đằng Phi vậy anh chính là kẻ ngu! Chuyện như vậy tuyệt đối có liên quan tới anh ta, đoán chừng ngay cả biểu hiện kỳ lạ của Bảo Bảo mấy ngày nay cũng không thoát khỏi liên quan.
Ánh mắt An Tịnh càng thêm tàn bạo. “Mặc Đằng Phi, có vài chuyện anh không thể nhúng tay vào.”
Mặc Đằng Phi bày tỏ rất vô tội: “Anh thật sự không biết cô ấy ở đâu.”
“Hừ~, tôi phi. Với