Bảo Bảo vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lập tức ném vấn đề của An Tịnh ra sau đầu. Bảo Bảo thấy được cái đùi gà thật to trên bàn, vọt tới nhét vào trong miệng.
Ưmh, thật sự là quá ngon! Bảo Bảo lập tức cảm động đến lệ nóng doanh tròng, ngày nào cũng có đồ ăn ngon thì quá hạnh phúc ~~
Đang lúc Bảo Bảo ăn ngốn nghiến, cô phát hiện ra ngồi bên cạnh là một người đàn ông. Bảo Bảo chỉ liếc qua một cái lại chuyên tâm ăn, "An Tịnh, sao anh đi xuống nhanh vậy, còn thay cả quần áo nữa." Bảo Bảo thật cảm thán với tốc độ kinh người của An Tịnh.
An Tịnh? Người đàn ông khẽ mỉm cười: "Ăn chậm một chút, như vậy rất dễ nghẹn."
"Ưmh, thay xong quần áo thậm chí giọng nói cũng thay đổi." Tốc độ của Bảo Bảo vẫn như cũ, miệng vẫn không nhịn được nói.
"Chu Bảo Bảo, rửa tay chưa?! Không ngờ cứ như thế chạy tới ăn!" Nơi cầu thang truyền đến giọng nói thở hổn hển của An Tịnh.
"An Tịnh, sao anh lại ở đây, vừa rồi không phải vẫn còn ở..." Bảo Bảo sững sờ quay đầu lại, người vừa rồi không phải An Tịnh!
Nhưng, ngoại hình hai người thật là giống! Tuy vậy người đàn ông nhìn giống An Tịnh xem ra có mùi vị thành thục sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành, mặc dù thoạt nhìn giống An Tịnh, nhưng hai người hoàn toàn không cùng phong cách. Bảo Bảo nghiêng đầu khó hiểu nhìn người đàn ông kia.
An Tịnh đi tới vỗ vào đầu Bảo Bảo một cái, "Nhìn cái gì, đó là ba anh."
Bảo Bảo lập tức tỉnh ngộ, "Chẳng trách em thấy ngoại hình hai người lại giống nhau đến vậy."
An Tịnh liếc Bảo Bảo một cái, nhìn đùi gà cỡ bự vẫn bị cô chộp trong tay như cũ. "Vậy đến cùng là em đã rửa cái móng heo này hay chưa."
"Rửa một chút rồi." Bảo Bảo lấy lòng đưa một tay khác tới trước mặt An Tịnh.
"Khụ khụ~" Ba An nhẹ nhàng ho khan.
Lúc này Bảo Bảo mới phát hiện ra bên cạnh có người vừa bị cô bỏ quên. Orz... Đây chính là bố chồng trong truyền thuyết? Một chút cũng không giống chân gà bự trong tay cô, cô thực sự không mặt mũi gặp người ┬_┬
Bảo Bảo rất đà điểu vùi mặt vào trong ngực An Tịnh. An Tịnh lập tức biết cô đang suy nghĩ gì, đến nỗi vậy à, không phải là người chuyên ném anh đi ư, bình thường cũng không ít lần như vậy. Nghĩ thì nghĩ, An Tịnh vẫn dẫn Bảo Bảo tới chỗ ngồi.
"Ba."
"Đây là..."
"Vợ con, mẹ của con con."
Hai mắt An Ba lập tức tỏa ánh sáng nhìn bụng Bảo Bảo.
Nghe thấy An Tịnh nói như vậy, đùi gà bự trong tay Bảo Bảo thiếu chút nữa rơi mất, cái gì vậy chứ. Dưới cái nhìn nhiệt tình chăm chú của ba An, Bảo Bảo không khỏi co chặt bụng
"Co bụng lại như vậy sẽ đè ép đứa bé." Ba An nhíu mày.
"Không phải, con vốn không..."
"Nhanh." An Tịnh thấy vậy, không nhịn được ngăn Bảo Bảo.
"Còn không có mà..." Ba An cảm thấy hơi thất vọng.
Lúc này mẹ An cũng tới."An Tịnh, mẹ còn nhiều hình chưa có chụp! Mới mượn một lát mà con đã tới đòi người rồi." Mẹ An thấy An Tịnh, không nhịn được oán trách.
An Tịnh liếc cô một cái, thay đổi nói: "Không phải một lát, là hơn nửa ngày. Không thấy cô ấy đều bị đói thành