Tiểu Bảo đã ra đời được một tuần lễ, mà Bảo Bảo cũng đã sớm vứt An Tịnh tới Trảo Oa quốc. Đối với sự tồn tại của An Tịnh quả thực làm như không thấy. Hết cách rồi, không phải cô không nhìn anh, mà là cô vốn không có thời gian chú ý đến anh. Mặc dù Tiểu Bảo rất biết điều, nhưng vẫn còn là trẻ mới sinh, chuyện gì cũng không tránh khỏi phiền toái. Bảo Bảo lại là một tay mới, đừng nói chú ý tới An Tịnh, ngay cả mình cô cũng không lo được. Thực ra mẹ An và mẹ Bảo đều muốn đến giúp cô, nhưng Bảo Bảo lại muốn cố gắng tự mình chăm sóc bé. Cô cho rằng phải ở cạnh Bảo Bảo từ nhỏ, lớn lên mới có thể thân cận với mẹ, cho dù bây giờ bé chưa ý thức được gì… Cho dù thế nào, trong khoảng thời gian này An Tịnh trôi qua phi thường bi tráng. Từ khi gặp Bảo Bảo cũng chưa từng biệt khuất như vậy. An Tịnh oán niệm nhìn Tiểu Bảo trong ngực Bảo Bảo. “Bảo Bảo, chúng ta nên đặt tên chữ cho nó.” Thật sự là không chịu nổi loại bỏ rơi này của Bảo Bảo, An Tịnh cảm thấy hay là mình chủ động xuất kích tương đối khá. Quả nhiên, nghe được chuyện này, Bảo Bảo lập tức hăng hái. “Ôi không, em quả thực thật vội đến hồ đồ rồi, chúng mình còn chưa đặt tên chữ cho con đâu. Trước kia mẹ An và mẹ Bảo chẳng phải đã lấy thật nhiều tên ư, chúng ta cứ chọn một trong số đó là được.” Đã bao lâu rồi cô mới chính thức nói với anh một câu như vậy, hay là bởi vì thằng nhóc thối kia. Bây giờ anh cứ thấy trong lòng là lạ, sao anh lại cảm thấy anh đang ăn dấm của chính con trai mình thế này. “Không cần, anh vừa nghĩ tới một cái tên.” “Tên gì?” Thật ra thì Bảo Bảo cũng tương đối hi vọng tự mình đặt tên. Cuối cùng thì khóe miệng An Tịnh cũng một lần nữa hiện lên nét cười: “An Khê, như thế nào.” “An Tức (*yên giấc ngàn thu*)! An Tịnh, anh thực sự không hiền hậu, tại sao có thể đặt tên này cho Tiểu Bảo!” Bảo Bảo ôm Tiểu Bảo căm tức nhìn An Tịnh. (*) An Tức: 安息 - "Tức": yên giấc ngàn thu An Khê: 安溪 - "Khê": suối Editor: Đọc chỗ này không nhịn được cười sặc sụa An Tịnh liếc mắt, “Anh nói là tam thủy Khê, suối, không phải “Tức”, yên nghỉ.” Sợ Bảo Bảo còn không hiểu, An Tịnh tùy tiện cầm trang giấy viết một chữ “Khê” thật to. Biết không phải là từ đó, Bảo Bảo thoáng bình tĩnh một chút, nhưng đọc lên lại thấy gì đó không đúng! “An Tịnh, tại sao lại muốn gọi An Khê chứ?” “Anh là chữ ‘Tịnh’, nhị thủy, nó là con anh, phải tam thủy mới đúng.” Bảo Bảo gật đầu bày tỏ đã hiểu, nhưng tại sao nhất định phải gọi An Khê?”An Tịnh, anh không phải cảm thấy, An Khê An Khê, nghe rất giống yên nghỉ ư? Thật là khó nghe chết đi được…” “Đó là vì em nghĩ sai lệch. Khê, suối, là nước suối, sạch sẽ thuần khiết, hơn nữa vĩnh viễn không dừng lại, đây cũng là một loại tượng trưng cho tinh thần. Vĩnh bất ngôn khí.” Trời mới biết, anh sẽ nghĩ như vậy? Nói giỡn, làm sao có thể! Thật ra thì đơn giản chính là ý tại mặt chữ, nhưng mà người bình thường ai sẽ suy nghĩ nhiều như vậy a. Dĩ nhiên, có thể cũng có chút ý tứ ở bên trong, dù sao cũng là con trai anh, đúng không? Bảo Bảo bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là An Tịnh là vì tốt cho Tiểu Bảo. Không ngờ cô lại trách nhầm An Tịnh!