Đến địa chỉ Nam đã nói, cô hoảng hốt khi thấy hắn nằm trên giường bệnh. Vết thương được băng bó cẩn thận, nhưng vẫn nhìn thấy màu đỏ của máu thấm vào băng gạc trắng. Chắc hắn đau lắm nhỉ? Tại sao hắn lại giấu cô? Hắn không tin cô sao?
Hàng ngàn câu hỏi len lỏi trong lòng, cô không hiểu sao khóe mắt cứ cay cay, trong người cảm thấy khó thở, cổ họng đắng vô cùng. Hầu như cảm giác cơ thể không còn sức lực, đôi chân đứng không vững, cô ngồi bệt xuống sàn.
Nam ân cần đỡ cô đến cạnh giường của hắn, lựa lời an ủi:
- Em đang khóc đấy à?
- Ai bảo với cậu là tôi đang khóc? Chỉ là bụi bay vào mắt thôi!
Đại tiểu thư đáng thương của Mộc gia, thật biết nói dối không chớp mắt, cô nghĩ lừa được anh chắc? Mắt cứ rơm rớm từng giọt rồi lại lấy tay lau thế kia hỏi sao anh không biết cho được.
- Yên tâm đi, vết thương này không nhằm nhò gì với Phong đâu!
Cô im lặng, nở một nụ cười gượng nhìn anh. Tự nhủ với lòng, cô sẽ không khóc đâu. Vì với cô, bây giờ mà khóc thì giống như một điềm gì đó không tốt.
- Vậy anh vế trước đây, sáng anh sẽ đến!
Cô gật đầu lấy lệ, giờ đây tâm trí cô chẳng quan tâm những chuyện xung quanh nữa rồi.
Nam rón rén ra ngoài rồi nhè nhẹ đóng cửa lại. Anh nghĩ trong căn phòng này, cần có không gian riêng của hai người.
Mãi đến sáng, anh quay lại mới phát hiện cô vẫn còn thức, ánh mắt cứ thao thao, có đôi chút đỏ.
- Em về được rồi! Thức cả đêm, chắc mệt lắm!
- Tôi không sao!
Anh thở dài, lúc biết tin hắn bị thương vì đụng độ với băng đảng Eagle, anh cũng rất lo. Vì từ đó đến nay, hắn cũng đứng nhì trong thế giới ngầm, chỉ sau cha của hắn. Lúc đưa hắn đến bệnh viện, hắn chỉ vỏn vẹn dặn dò không được nói cho ai biết, đặc biệt là cô. Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao.
- Lan, à không Đình! Em làm khó anh rồi, thật ra em như vậy, Phong mà biết sẽ buồn lắm. Ngay cả anh cũng bị khiển trách!
- Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn người đầu tiên anh ấy mở mắt nhìn thấy chính là tôi.
- Em thật là...
Nam đã bắt đầu thấy hơi cáu. Cô quá cứng đầu. Rồi Nam chợt nảy ra một ý nghĩ mới? Xem ra anh phải áp dụng kĩ thuật dỗ ngọt con gái rồi!
- Đình nè, anh có ý này. Em nên về nhà tắm rửa, ăn uống bồi bổ đi.
Mặt cô đầy vẻ thắc mắc nhìn anh.
- Em biết đấy! Thường thì Đình Đình hay Mộc Lan trong mắt Phong dù không thuộc dạng điệu đà, sang chảnh nhưng lại rất gọn gàng, mặt mũi tươi sáng nha. Em thức cả đêm, mắt còn thâm hơn anh và Mỹ hôm trước. Đã vậy còn tiều tụy, chưa kể ăn bận, xem kìa...
Anh chỉ vào đôi dép đi trong nhà mà đêm qua vội quá, cô chả kịp thay.
Thấy anh nói cũng có lí, cô gật đầu lia lịa rồi chạy vụt về nhà.
- Này, mày tỉnh rồi phải không? Tao biết mày vở ngủ!
Hắn nén nhịn không được, bật cười.
- Sao mày biết?
- Ban nãy bước vào phòng, tao thấy mắt mày giật giật!
- Mày hay thật đấy, đúng là cánh tay đắc lực của Tạ Tuấn Phong!
Hắn phấn khởi vỗ vai anh bạn chí cốt. Thường ngày anh vốn vui vẻ, che giấu cảm xúc tốt, giờ mới thấy mặt nặng mày nhẹ.
- Mày lừa tao?
- Không hề, lúc tao bị bắn lén, đạn xuyên vai, gần gục, điện cho mày là thật!
- Nãy mày còn vờ ngủ?
- À, tao chỉ muốn xem tâm trạng của em ấy thôi. Mày biết đấy, vết thương này không nhằm nhò gì với tao cả. Có điều, mày giữ mồm giữ miệng với ai thì được, chứ Đình và Mỹ, tao nghĩ là không!
Nam bật cười, thì ra không phải