- Bé Mơ, đem bản thiết kế này edit cho chị nha!
- Khang, mẫu trang sức hôm qua của em tuyệt lắm!
- Chào chị Trang, trông chị thật rạng ngời. Đúng là fashionable!
Mọi người trong công ti hơi thắc mắc nhìn cô, ánh mắt dò xét. Đúng là hôm nay, tâm trạng cô cảm thấy tốt hơn hẳn. Công việc dù có bừa bộn tới đâu, chỉ cần nhìn vào món trang sức đang đeo trên ngón áp út, cũng làm cô thấy mình như được bay bổng, chẳng còn tí áp lực gì cả. Đó là chưa kể lát tan làm, còn cùng hắn đi chọn đồ cưới. Nhất định cô phải trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất mới được.
- Chị Lan, chị Lan!
Tiếng của cái Mơ cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Hơi giật mình nhìn nàng sinh viên thực tập đang cầm lấy tay trái của cô.
- Em phát hiện, bữa nay chị đeo nhẫn nha. Nhẫn cưới luôn í!
Kể ra con bé cũng tinh mắt đấy chứ. Chỉ một câu nói thôi đã làm mọi người trong công ti nhốn nháo hết cả.
- Ra là vậy nên trông cứ hớn ha hớn hở!
- Phải phải, rửa đi chị ơi!
- Đúng rồi, nhất định phải rửa, sếp ơi!
Cô cười khổ, chị Trang nhân cơ hội này kêu gọi mọi người đình công:
- Đề nghị sếp cho nhân viên chúng tôi một bữa ra trò, xem như ngày kỉ niệm sếp chuẩn bị về dinh!
Nhân viên của cô đúng thật là, riết rồi cứ lì ra, không biết ai là sếp ở đây nữa. Dĩ nhiên cô cũng muốn mọi người có môi trường làm việc thật thoải mái. Nếu ép uổng họ chắc cũng chẳng nghe. Thôi thì chiều họ một lần vậy!
- Lần này thôi đấy!
Mọi người phấn khởi kéo nhau ra quán, hành hạ cho kì bằng được cái ví tiền của cô.
Ăn uống no nê, ai về nhà nấy. Mỗi mình cô là quay về công ti, đợi hắn đến rước.
Kể cũng lạ, thường ngày cô cứ cảm thấy xây công ti ở khúc đường hơi vắng người này lại tốt, rất yên tĩnh lại hợp phong thủy. Giờ thì cứ thấy lạnh sống lưng thế nào, bảo vệ thì 11h mới đến ca trực, trong lúc này, cô cứ có cảm giác bị theo dõi, chiếc ô tô đỏ cứ bám lấy mình. Cầm điện thoại soạn từng tin nhắn:"Anh tan làm chưa? Em đang đợi!" chưa kịp nhẫn nút gửi, cô không hiểu từ đâu có một luồn điện nhỏ giật từ phía sau, rồi cô gục hẳn.
- Đem nó lên xe nhanh lên!
Chiếc xe từ từ lăn bánh đi mất. Cô không biết mình đã làm gì nên tội. Chỉ biết chưa kịp tỉnh đã có người đánh thức bằng gáo nước lạnh.
- Đây là đâu?
Cô hơi mắt nhắm mắt mở, cố nhìn xem đó là ai, thì thấy cô gái đứng trước mặt mình, bên cạnh là hai gã to con, mặt đầy sẹo, xăm trổ đầy mình.
- Nơi cho mày về với cát bụi đấy!
- Thy Thy đấy à? Em làm gì thế? Thả chị ra!
Cả người cô hơi đau nhức, tay chân dường như bị trói chặt. Đã vậy còn bị Thy tát một bạt tai khiến cô đau điếng.
- Ai chị em với mày? Vì lúc đó muốn tiếp cận anh Phong, tao mới làm vậy để mày và con ngu Mộc Linh chém giết nhau thôi. Nào ngờ con đó ngu level max rồi. Cái thứ mềm lòng, hơi tí là nhường với chả nhịn, tao đếch ưa!
- Em nói thế mà nghe được à?
Ả nhếch mép khinh bỉ nhìn cô. Ánh mắt sắc lạnh, chẳng giống như cái lần đầu cô gặp tại nhà Linh. Thy Thy hiện tại và lúc đó, đối nghịch hoàn toàn.
- Tao không chỉ nói thôi đâu. Còn hành động nữa kìa.
- Các người làm gì vậy? Thả tôi ra, có ai không? Cứu tôi với! Cứu..um..um...
Hai tên đứng cạnh như hiểu ý, lập tức dùng băng dính để tránh tiếng ồn của cô.
- Bye bye, một lát tao sẽ đến "thăm hỏi" mày, cục cưng ạ!
Nói rồi, ả cùng hai tên kia đi mất.