“ Người Bạn Cũ” vẫn như xưa. Tường trắng, gạch đỏ nằm lẫn trong khu nhà nghỉ. Nhưng chiếc đèn lồng đỏ treo cao nơi cánh cổng lại khiến tôi có cảm giác thân thiết, nó được ông Roger chủ nhà nghỉ mang từ Trung Quốc về. Ban đầu, chúng tôi cũng vì chiếc đèn lồng đỏ này mới vào trọ ở “ Người Bạn Cũ”.
Bà Roger trông thấy tôi rất vui mừng, bà bác mập mạp bước tới ôm tôi : “ Alice, rất vui được gặp lại cháu, cám ơn cháu đã quay lại với ‘Người Bạn Cũ’.” Bà ấy là người Anh, cho nên giao tiếp với bà ấy rất dễ dàng.
Tôi vẫn ở căn phòng trước đây, căn phòng cuối cùng nằm ở phía tây lầu ba. Tôi nhìn ra phong cảnh dãy núi Alps như tranh vẽ bên ngoài cửa sổ, nỗi đau được che giấu bấy lâu lại bắt đầu xáo động.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, mượn bản đồ của ông Roger, mang tất cả đồ dùng cần thiết bỏ hết vào trong chiếc túi đeo bằng vải, bắt đầu xuất phát. Tôi muốn đi nhìn lại cái thế giới cuối cùng mà Joe nhìn thấy như Phương Hạo đã nói.
Lúc leo lên được sườn núi trời đã mờ tối, lạc hết rất nhiều vòng, đi sai rất nhiều đường, cuối cùng tôi cũng đứng được ở đây. Tôi hít sâu vào, gió lướt qua bên tai, nỗi nhớ như những cơn gió từ bốn phương tám hướng tụ hội về.
Tôi lấy rượu trong túi ra, tưới vào không trung, chúng sẽ từ từ thấm sâu vào lòng đất. Joe thân yêu, em đang dùng cách thức cổ xưa nhất của Trung Quốc tưởng nhớ anh.
Sắc trời mờ tối càng làm tăng thêm nỗi nhớ, ngồi trên nền đất, tôi đem chút rượu còn lại nốc hết vào bụng, hát vang trong gió bài “ Con đường về nhà” (1). Thất tốt, cái vị cay cay đó, thật là tốt, ở đây không một bóng người, chẳng ai nghe được bài hát lang mang của tôi. Cũng chẳng ai biết tôi là con sâu rượu, Lâm Tứ Nguyệt uống rượu không tệ.
(1) Tên một bài hát của Lưu Đức Hoa, ca từ do chính anh sáng tác, bài hát là bạn đồng hành cho những con người tha hương đang trên đường quay về nhà.
Dường như, có thứ âm thanh đơn điệu từ phía dưới vọng lên từng đợt từng đợt, tôi cau mày, nó đã làm phiền đến tôi, bước chân tôi loạng choạng, hét to trong không trung: “ Dừng . . . dừng lại cho tôi.” Âm thanh phía dưới càng to hơn, tôi bực bội bước tiếp về phía trước, hụt chân rồi . . . Cả người tôi lăn trên mặt đất, tia suy nghĩ cuối cùng là . . . Joe, có phải anh đón em ?
Ánh lửa đỏ, bóng cây to, đây là những gì tôi nhìn thấy khi mở mắt ra, tôi khẽ vỗ vỗ đầu, nó nặng như đá tản, khiến tôi suy nghĩ có chút mất tập trung, không biết có phải do rượu, tôi cảm thấy cảnh vật trước mắt có chút mộng ảo. Tôi phát hiện mình đang tựa vào gốc cây to, bên cạnh còn có một hơi thở nhè nhẹ khác.
Tôi cứ thế ngoảnh đầu qua, toàn bộ hơi thở cứ thế ngưng lại, thế giới này chỉ còn lại hình bóng đang tựa vào dưới cây, áo sơ mi sọc, đầu cúi thấp, mái tóc xoăn nhẹ che mất một bên mặt. Phải chăng, thượng đế đã lắng nghe tiếng tôi ? Phải chăng, giây phút này đây thời gian đã quay ngược lại ? Tôi trở thành cô gái thần kì gánh vác sứ mạng ngồi lên cỗ máy thời gian quay về cứu lấy người tôi yêu. Phải chăng, giờ đây thời gian đang dừng lại ở thời điểm hai năm về trước ?
Chân tôi đạp lên lá rụng, phát ra những âm thanh xao xác, như âm nhạc tuyệt diệu trong thần điện.
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc che lấy gương mặt ấy, sợi tóc thật mềm mượt.
Cùng lúc tôi ngẩn ngơ nhìn vào gương mặt ấy, chủ nhân của gương mặt cũng đồng thời mở mắt ra.
“ Tại sao, sao không phải anh ?” Tôi tự lẩm bẩm, nhưng sao tôi lại không rời mắt khỏi gương mặt ấy? Không đúng, là không rời đi được. Gương mặt đẹp tựa đứa trẻ đến từ thiên đường, thợ điêu khắc dường như đã tận lực tận tâm dành hết mọi cái đẹp trên đời cho cậu ấy, khuynh nước khuynh thành, cũng chỉ thế này thôi.
“ Tinh linh ? Con người ?” Nơi rừng sâu này, dưới ánh lửa này, cậu thiếu niên này, chỉ có thể khiến tôi nghĩ đến truyền thuyết cổ xưa về dãy núi Alps. Bà Roger từng nói với tôi, vào lúc trăng tròn, Tinh linh đã lướt ngang qua cửa sổ nhà bà, gương mặt tuyệt thế phản chiếu trên khung cửa kính.
Cậu ấy gạt tay tôi ra, chớp chớp mắt, long mi sáng đen như cánh bướm, ánh lửa đỏ hắt lên trong đáy mắt, như một cơn mơ sâu thẳm. Cậu ấy đứng lên, thân hình cao thẳng, khoảng mười bảy mười tám tuổi. Cậu ấy ngồi xuống bên đống lửa, lúc này, tôi mới nhìn rõ tròng mắt cậu ấy màu đen, là một màu đen truyền thống.
Nỗi mất mát to lớn lần nữa lại cuồn cuộn ùa về, tôi vốn không hề ngồi lên cỗ máy thời gian. Cái túi của tôi cũng lăn xuống cùng tôi, tôi lại lôi rượu từ trong túi ra, giây phút này đây tôi không muốn suy nghĩ nữa, mà cũng không còn khả năng để suy nghĩ. Hi vọng vô cùng để rồi thất vọng tột cùng khiến tôi sức cùng lực kiệt, không thèm quan tâm vì sao tôi lại ở đây, không thèm quan tâm cậu thiếu niên đó ưa nhìn ra sao, cũng không thèm quan tâm cậu ấy có phải Tinh linh hay không.
Tôi cũng ngồi xuống bên đống lửa, nốc rượu vào : “ Quý ngài Tinh linh, biết uống rượu không ?” Tôi tự hỏi tự đáp : “ Ô, đúng rồi, chắc cậu nghe không hiểu đâu nhỉ ! Nhưng không sao, cậu không