Lần đầu tiên nghe 《Thành phố trên không》 (1) là do bàn tay thanh thoát như dòng nước chảy của cậu thiếu niên tên Lam Trinh Liệt đàn tấu, tin rằng những ai có mặt khi ấy đều sẽ ấn tượng với cậu thiếu niên Châu Á đã mang đến cho họ những khoảnh khắc đẹp : bức tường lửa ấm áp, cậu thiếu niên anh tuấn với bài 《Thành phố trên không》cậu đang đàn tấu. Và còn những gương mặt xa lạ đến từ khắp nơi trên thế giới.
(1) Là ca khúc của nhà phối nhạc Hisaishi, cũng là bài hát chủ đề trong phim hoạt hình cùng tên của Nhật, được biên kịch và đạo diễn bởi Hayao Miyazaki.
Thôi được, tôi thừa nhận, có một số người đến đây không phải chỉ vì gương mặt của Lam Trinh Liệt.
* * *
“ Alice, em trai cô thật tuyệt !” Sean cười híp cả mắt, đưa cho tôi ly soda : “ Tôi cược một nửa các cô gái đến đây đều vì cậu ấy.” Tôi nhìn xung quanh, quả nhiên, những cô gái đang ngồi đây chiếm đa số.
“ Anh nói quá rồi đấy, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.” Tôi có chút mất tự nhiên.
Sean cười ha ha thật to đưa tay vẫy Lam Trinh Liệt vừa bước xuống sân khấu, tôi nhìn kĩ cậu ấy, áo khoác len cardigan đen phối với sơ mi trắng, chiếc quần jean vẫn bạc thếch, dáng người cao ráo lại thêm khuôn mặt như thiên sứ, quả thật, có thể mê hoặc hầu hết các cô nàng xinh đẹp.
Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi : “ Hai người đang nói gì thế ?” Sean ghé sát vào thì thầm to nhỏ bên tai Lam Trinh Liệt.
“ Chị, chị cảm thấy tôi vẫn còn trẻ con ?” Lam Trinh Liệt cầm ly soda tôi đang uống dở cho luôn vào miệng, Sean ở bên cạnh đớ lưỡi, anh ta nhất định đoán rằng Trung Quốc chắc rất thiếu thốn vật chất. Hôm trước, một người Thụy Điển đã hỏi tôi Trung Quốc có tự sản xuất được chai thủy tinh không.
Có hai cô gái bước tới, nói chuyện với Lam Trinh Liệt bằng tiếng Pháp, sau đó, Lam Trinh Liệt mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay, họ mới thất vọng rời đi.
“ Còn cảm thấy tôi trẻ con nữa không, chị Alice ?” Cậu ấy nháy mắt với tôi.
Tôi không thèm quan tâm, lúc này trên sân khấu có người đang thổi Saxophone. Không biết có phải người đó tướng mạo bình thường, hay ông ta thổi chẳng ra làm sao, không ai thèm chú ý đến ông.
* * *
Sau đó, tôi phát hiện Lam Trinh Liệt chỉ là một tên thảm họa cuộc sống, đến tận lúc này, cậu ấy vẫn luôn cho rằng nấm được nuôi trồng trong tủ lạnh, bột mì được điều chế theo tỉ lệ từ kho số liệu. Tôi có chút tiếc nuối vì sự nghiệp nhân viên phục vụ của cậu ấy không kéo dài bao lâu, nếu không, tôi dám chắc cậu ấy sẽ bị quét ra khỏi cửa.
Tôi chưa từng hỏi Lam Trinh Liệt những chuyện liên quan đến cậu ấy, hai chúng tôi chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, có chăng thỉnh thoảng cậu ấy sẽ nói với tôi về năm mười một tuổi, từng sống ở Bắc Kinh một thời gian, tôi nghĩ, đó là khoảng thời gian cậu ấy vô cùng hoài niệm. Cậu nhóc đó khi nhắc đến Bắc Kinh luôn tràn ngập niềm vui.
Lam Trinh Liệt rất được lòng phái nữ, ngay đến bà Roger cũng đổ dưới tay cậu ấy, luôn làm cho cậu ấy mấy món điểm tâm hợp khẩu, một hôm tôi không nhịn được than : “ Lam Trinh Liệt, trên thế giới này, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu cô gái vì cậu mà tan nát cõi lòng ?” Hôm đó, cậu ấy vừa ngủ dậy, mái tóc xoăn nhẹ mềm mại rủ trên trán, đáy mắt gợn sóng, lấp lánh long lanh.
“ Những thứ đó tôi chẳng ham.” Gương mặt tỉnh bơ, cậu ấy xích lại trước mặt tôi: “ Nhưng, Aliec này, tôi muốn biết chị có phải cũng vì khuôn mặt này mới giúp đỡ tôi, có phải cũng giống những cô gái kia thích khuôn mặt này của tôi ?”
Câu hỏi ấy khiến tôi có chút buồn cười, nó khiến tôi liên tưởng mấy từ liên quan đến “ Mỹ nam kế”.
“ Chị, không phải chị cũng như bọn họ đấy chứ ?” Thấy tôi không phản ứng, cậu ấy có vẻ không cam tâm.
“ Uhm,” Tôi vờ suy nghĩ : “ Tôi cũng thích cậu, nhưng không như những cô gái kia, tôi thích cậu theo nghĩa thích người đồng hương.”
“ Người đồng hương ư ?” Lam Trinh Liệt cau mày, điệu bộ ngây thơ : “ Chúng ta đâu phải thế.”
“ Có thể bây giờ cậu chưa hiểu được,” Cậu ấy ít khi để lộ biểu cảm như thế, rất đáng yêu, khiến tôi không nhịn được đưa tay ra vò tóc cậu : “ Một người sống ở nước ngoài đã lâu, sẽ có cảm giác xa xứ, một khi gặp được những người có cùng màu da, nói cùng ngôn ngữ sẽ đều nảy sinh thân thiết, như thể nhìn thấy người đến từ quê hương, cho nên với tôi, cậu chính là người đến từ quê hương ấy.
Cậu nhóc có vẻ thất vọng : “ Chỉ là người đồng hương thôi ư !”
Ở độ tuổi của cậu, tôi không cách nào nói rõ thật ra thích là một loại tình cảm, mang theo ý nghĩa tình yêu sâu sắc.
Trước đây, bà vẫn hay dùng giọng điệu u buồn kể tôi nghe về những ngọn núi quê hương, những con sông quê hương, những con người quê hương. Một người vừa mới xa quê như tôi không sao hiểu được những nỗi u sầu man mác hằn lên trên trán của bà từ đâu mà đến, có lẽ tôi của ngày hôm nay đã hiểu, thì ra, đó gọi là . . . nhớ nhà. Như xa xăm, như nhạt nhòa nhưng quay quắt trong lòng.
* * *
Cách ‘Người Bạn Cũ’ không xa có bờ hồ nhỏ, theo bước những ngày xuân tôi đã đến đó. Dưới đáy hồ, hẳn vẫn còn cái ống điếu cũ của tên đàn ông người Nga tên Pu gì đó. Khi ấy, tên người Nga kia cứ một mực công kích