Tôi đã từng nghe rất nhiều người đàn tấu《Fur Elise》, như Joe này, Phương Hạo này, giáo viên dạy nhạc này, tôi còn được nghe những nhà thanh nhạc chuyên tâm biểu diễn trong lễ đường. Nhưng chỉ có《Fur Elise》của Lam Trinh Liệt mới thật sự chạm vào trái tim tôi.
Khi Liana đưa tôi đến câu lạc bộ của Sean, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng thế này, Lam Trinh Liệt ngồi trên sân khấu xanh lơ đàn tấu《Fur Elise》, cậu ấy hơi nghiêng đầu, âm nhạc nhanh nhẹ cứ thế vang lên theo nhịp lướt từng đầu ngón tay, như cơn gió trong khu vườn. Đây là nhạc khúc mẹ thích nghe nhất, tôi như quen thuộc đến từng giai điệu, chúng đã từng như gió xuân băng qua tháng ngày u tối của mẹ và tôi.
Tôi tìm nơi ngồi xuống. Rõ ràng xung quanh có người đang thì thầm to nhỏ, rõ ràng xung quanh có người đang nhẹ nhàng chạm ly. Tôi nhắm mắt lại, sau đó, trên thế giới chỉ còn lại tiếng dương cầm; qua tiếng đàn, tôi như nhìn thấy Beethoven và cô học trò tên Trezer đang thì thầm bên trong giảng đường xưa cũ, ánh nắng ngày thu lười nhác rơi trên người họ; qua tiếng đàn, tôi còn nhìn thấy người mẹ vẫn còn trẻ trung của tôi đang ngồi trên bậc thềm đầy nắng thưởng nhạc, cô bé con là tôi bò trên người bà thiu thiu ngủ.
Cuối bài, Lam Trinh Liệt đứng trên sân khấu nhỏ, cậu ấy hơi khom người, nói : “ For Alice .”
Dưới sân khấu mọi người hào phóng dành tặng những tràng pháo tay cho cậu thiếu niên Châu Á với tài chơi đàn cao siêu. Cậu thiếu niên chầm chậm bước xuống trong tiếng vỗ tay. Tên nhóc này đúng là ngôi sao sáng trời sinh. Liana bên cạnh tôi đã bắt đầu nói năng lắp bắp : “ Wow, cậu ấy . . . cậu ấy thật giống thiên sứ. Wow, cậu ấy . . . cậu ấy thật quá hoàn mỹ . . .”
Khi Lam Trinh Liệt cách tôi càng lúc càng gần, tôi đứng lên, quay người bước về phía cửa. Thật ra, nên nói là đang trốn chạy mới phải. Cũng không biết bởi vì sao, có lẽ . . . là đang lo sợ, lo sợ trong cuộc đời dài đằng đẵng về sau, cậu nhóc này sẽ chiếm cứ lấy một phần trong tâm trí tôi, lo sợ bản thân sẽ giống như Beethoven cứ luôn vấn vương về cô học trò tên Trezer.
Lam Trinh Liệt đuổi theo ra ngoài nắm chặt tay tôi, tôi bực bội vùng ra, hét to lên với cậu ấy : “ Lam Trinh Liệt, cậu tưởng cậu là ai, ai bảo cậu đàn tấu《Fur Elise》?” Đúng thế, Lam Trinh Liệt, sao cậu cứ phải đàn tấu《Fur Elise》, cậu nên biết rằng, những giai điệu quen thuộc như thế, lại mang theo những hồi ức về mẹ sẽ luôn dễ dàng khiến tôi trở nên yếu đuối.
“《Fur Elise》chỉ thuộc về riêng chị ư ? Chị cho rằng mình thật sự là Alice ? Chị nghĩ rằng tôi đàn cho chị nghe ư ? Thật buồn cười. Hay là, chị vẫn luôn canh cánh bên lòng chuyện ngày hôm đó ?” Lam Trinh Liệt dưới ánh đèn đường lạnh lùng nhìn tôi.
“ Cứ cho là thế đi.” Tôi quay lại ngữ khí lạnh nhạt như trước, cứ để mọi thứ kết thúc tại đây đi. Vốn dĩ, chúng tôi chỉ là bèo nước gặp nhau; vốn dĩ, tận trong xương tủy chúng tôi đều có cái tính bạc bẽo trời sinh; thì hà cớ gì phải diễn màn kịch bất đắc dĩ trước khi chia tay.
* * *
Lúc trời vừa sáng, tôi thu dọn xong hành lý chào tạm biệt vợ chồng ông Roger. Họ tiễn tôi ra tận cổng, chúng tôi từ biệt nhau lúc trời rạng sáng, tôi nhìn lại lần nữa “ Người Bạn Cũ”, chiếc đèn lồng đỏ ấy vẫn cứ treo cao cao.
Đến được Munich đã hơn ba giờ chiều. Tôi tìm khách sạn dừng chân.
* * *
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi mở cửa phòng, theo đà cánh cửa bật ra, Lam Trinh Liệt cứ thế ngã xuống.
“ Sao cậu lại ở đây ?” Trên lưng cậu ấy còn đeo theo một ba lô to tướng, gương mặt vẫn đang mơ ngủ, vừa nãy chắc cậu ấy đang ngủ bên ngoài cửa phòng tôi.
“ Chị, chị thật quá lơ đãng, tôi từ Geneva cả đường theo chị đến tận Munich mà chị chẳng hề hay biết.” Cậu ấy bò dậy từ trên sàn, đưa tay chải lại mái tóc, rồi tự vỗ vào mặt.
“ Sao cậu theo tôi đến đây ?” Tôi lạnh lùng nhìn cậu ấy : “ Cậu nên hiểu rằng chẳng có buổi tiệc nào không tàn .”
“ Chuyện hôm đó . . . xin lỗi nhé.” Cậu ấy cụp mắt xuống : “ Nhưng, xin hãy tin tôi, tôi vốn không có ý đó. Lúc tôi mười tuổi, bố đã rời xa tôi, trước lúc ra đi câu cuối cùng đã dặn dò tôi thế này : ‘ Con trai, sau này sống trên đời, điều quan trọng nhất là phải học cách tự bảo vệ mình.’ Thế rồi, từ lúc nào không biết, tôi đã trở nên như vậy.”
“ Alice, có phải chị đã thất vọng về tôi, cho nên, chị không còn muốn nhìn thấy tôi, cho nên , mới không nói lời nào đã bỏ ra đi.” Lam Trinh Liệt lại ngước mắt lên, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc bất an nào đó.
“ Không phải đâu, Lam Trinh Liệt. Tôi ấy à, là người rất sợ đối mặt với chuyện chia ly, cho nên, mới phải lựa chọn không từ mà biệt.” Hơn nửa tháng bên cạnh nhau khiến tôi không thể làm ngơ trước sự bất an và áy náy của cậu ấy : “ Còn về chuyện ngày hôm đó, cậu không cần cứ để trong lòng, chẳng phải tôi đã không sao rồi ư. Cậu xem, tôi vẫn sống khỏe đấy thôi .”
Sau một hồi im lặng, cậu nhóc ấy cuối cùng đã cười.
* * *
Chúng tôi dùng bữa sáng ở một quán ăn trên đầu phố. Buổi sáng sớm nay, chúng tôi uống loại bia Munich nổi tiếng nhất địa phương, qua cửa sổ kính sáng bóng nhìn xem những người qua lại trên phố hoặc vội vàng hoặc nhàn nhã bước đi.
“ Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, đúng không ?” Lam Trinh Liệt đột nhiên hỏi.
Sau này ư ? Sau này là một mệnh đề rất khó nắm bắt, nhưng tôi biết, với cậu thiếu niên đang ngồi trước mặt sẽ kết thúc tại đây. Thế giới của Lâm Tứ Nguyệt không muốn cuộc sống quá phức tạp. Bốn năm sau, tìm một công việc có ý nghĩa chút, rồi cứ thế thuận theo tự nhiên, có thể sẽ kết hôn, cũng có thể không.
“ Chị, chúng ta sẽ gặp lại chứ