Khi tôi nhìn thấy cô gái đang ngồi gọt táo bên cạnh Lam Trinh Liệt, bỗng chợt nhớ đến một câu nói của người chủ trì chương trình Talk Show ở Mỹ : “ Cuộc sống chính là một vở kịch xà phòng không có hồi kết thúc” Tôi không biết thượng đế thân yêu đang thương mến tôi, hay đang ghét bỏ tôi đây, thế nên đã sắp đặt cho tôi những chuyện duyên phận không kịp trở tay hết lần này đến lần khác.
“ Chị Tứ Nguyệt, sao chị lại ở đây ?” Cô bé nhìn tôi, trong sáng vô tư, thật giống một bé thỏ đáng yêu. Thì ra, Lợi Liên Ngọc chính là thỏ trắng nhỏ của Lam Trinh Liệt.
“ Hai người quen nhau ư ?” Lam Trinh Liệt có hơi bất ngờ.
“ Đúng vậy, thật trùng hợp quá nhỉ, chị ấy là chị Tứ Nguyệt của em, đã sống ở nhà em suốt một thời gian dài.” Như những trường đoạn kinh điển trong phim ảnh khiến các cô gái vui mừng không thôi.
“ Hơ, chị đã từng sống ở Thượng Hải ha, sao tôi lại không biết ?” Lam Trinh Liệt quay đầu sang hỏi tôi.
Thượng Hải ư ? Tôi bắt đầu thấy sợ hãi cái thành phố này, không biết ở thành phố này tôi còn phải đối mặt với những chuyện gì đây.
“ Liên Ngọc, chị cũng không ngờ sẽ gặp được em ở đây, hóa ra người bạn em nói hôm đó là Lam Trinh Liệt.” Tôi đã nói như thế.
“ Lam Trinh Liệt ? Chị đang nói đến Eric ư ? Hóa ra, tên tiếng Trung của Eric là Lam Trinh Liệt, nghe thật hay. Thế thì, người chị gái anh ấy nói đến chính là chị Tứ Nguyệt rồi. A, có hơi giống trong phim nhỉ.”
Tôi cũng cảm thấy thế. Một cuộc tương ngộ khiến người ta có chút ngượng ngùng, trong lòng tôi chất chứa quá nhiều chuyện, thế nên tôi không thể nào thản nhiên như cô bé. Thế nên, đến nụ cười cũng có vẻ xa cách.
Khi cô bé phải về, tôi nói với Lam Trinh Liệt : “ Tôi đi tiễn con bé.”
Tôi đưa Liên Ngọc đến hoa viên tôi thường tới. Chúng tôi trò chuyện về cuộc sống của nhau. Biết được cô bé đã là sinh viên năm ba.
“ Liên Ngọc, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ ?” Tôi nói với giọng rất tự nhiên.
“ Đều khỏe cả. Vẫn như trước khi chị rời đi, chỉ có bố vì chuyện của anh nên sức khỏe không tốt lắm.” Liên Ngọc khẽ thở dài.
“ Anh của em làm sao à ?” Tim của tôi chợt run lên.
“ Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là anh của em giấu bố chuyển ngành Tâm lý học. Cũng chính là nói, công ty của bố không thể trông mong gì ở anh nữa rồi .” Cô bé nói với vẻ bất lực.
“ Vậy anh của em vẫn khỏe chứ ?” Tôi khẽ nuốt nước bọt.
“ Anh ấy à, tốt không thể tả luôn, năm trước, em và mẹ đến Anh Quốc thăm anh, xem cuộc sống của anh, chẳng khác nào như cá gặp nước, anh còn nói nếu em và mẹ không ủng hộ, anh sẽ tùy hứng cưới luôn một cô vợ người nước ngoài nơi đó, xem như chết già ở Anh Quốc cho xong.”
Tôi hướng mặt về phía mặt trời, ngồi trên xích đu trong hoa viên, cảm giác thân thể mình lúc này đây hoàn toàn nhẹ tênh, dường như, tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu nay đã được di dời, tôi đẩy mạnh mũi chân, để xích đu lên cao một góc 450, sau đó, cả người tôi hòa vào trong gió, để tâm tình cất giấu trong lòng cũng tan theo gió theo mây.
“ Chị, có chuyện gì vui ha ?” Nhón người lên, Lam Trinh Liệt đứng dưới xích đu nhìn tôi.
Tôi mặc kệ cậu ấy, tiếp tục đẩy xích đu, nhưng Lam Trinh Liệt lại nhảy phắt lên trên xích đu của tôi, trong chốc lát, chiếc xích đu nhỏ bé bỗng trở nên chật chội, tôi khó chịu lườm cậu ấy, muốn bước xuống, nhưng bị cậu ấy giữ lại.
“ Lam Trinh Liệt, Liên Ngọc đến kìa.” Tôi bất ngờ nói vào tai cậu ấy.
“ Ở đâu ?” Cùng lúc nói câu này, tôi bị cậu ấy đẩy xuống khỏi xích đu. Tay đập trên nền xi măng. Cảm giác có hơi khó chấp nhận, tôi tự cười nhạo mình, từ dưới đất bò dậy, tôi nghĩ, tay tôi trầy xước rồi, dưới cánh tay có hơi ran rát.
“ Lam Trinh Liệt, cậu không phải lo, cho dù Liên Ngọc có nhìn thấy cũng sẽ không hiểu lầm gì đâu. Con bé không phải mấy cô nàng nhỏ nhen tiểu tiết. ” Tôi đưa tay ra sau lưng, giễu cợt nói với cậu ấy.
“ Tôi . . . tôi không có ý đó.” Mặt cậu ấy sưng xỉa, nhưng trong lúc này đây tôi cảm giác có hơi vô vị tẻ nhạt. Lam Trinh Liệt của tuổi mười bảy cũng đã từng nói như thế.
“ Tôi biết rồi, cậu về phòng đi.” Tôi cho tay vào trong túi áo đồng phục. Khi tôi rời đi được vài bước, nghe thấy một tiếng “ Phịch” từ phía sau.
“ Chị, tôi cũng tự đẩy mình từ trên xích đu xuống này.” Lam Trinh Liệt nói không ra hơi.
“ Cậu điên rồi ư, cậu đừng quên, trên người còn có vết thương.” Tôi chạy về phía cậu ấy, đỡ cậu ấy từ dưới đất lên.
“ Nhưng có như thế, trong lòng tôi mới không khó chịu nữa.” Cậu ấy thẳng thắng nhìn tôi. Một tên ích kỷ hết chỗ nói. Mà bản chất con người đại khái cũng vậy thôi. Cũng như tôi, vẫn thường hay cầu xin thượng đế, cầu thượng đế giúp cho Lợi Liên Thành, rõ ràng biết không thể nào có chuyện như thế, mà cầu xin cũng chỉ đơn giản muốn khiến bản thân thấy trong lòng dễ chịu. Thế nên, tôi lấy tư cách gì đi cười nhạo cậu nhóc này đây ?
* * *
Liên Ngọc so với đám bạn thích ồn ào của Lam Trinh Liệt thì yên lặng hơn nhiều, cô bé hay ngồi bên cạnh Lam Trinh Liệt, dịu dàng lại ngoan ngoãn. Mặc kệ bọn họ nói thế nào, cũng cứ cười nhẹ nhàng, đa tình mà yên ổn. Tôi nghĩ, đó chắc hẳn là điều bọn con trai luôn khát khao. Lam Trinh Liệt đối với Liên Ngọc dịu dàng hơn với những người khác. Cậu ấy ăn những món cô bé làm riêng cho cậu ấy, sẽ kịp thời ngăn cản đám bạn chọc ghẹo cô bé, cậu ấy sẽ dành thời gian để nghe cô bé nói về những chuyện ở trường.
Không biết đám