Thiết nghĩ sau mỗi lần say rượu bộ dạng đều như thế, đầu đau như búa bổ, miệng khô lưỡi rát. Phải thật cố gắng mới mở mắt lên được.
“ Tỉnh rồi ha,” Giọng Phương Hạo lành lạnh : “ Lâm Tứ Nguyệt, càng ngày em càng biết cách lật lọng.”
“ . . . . . .”
“ Ngồi dậy, uống hết canh giải rượu, tôi không có thời gian rề rà với em đâu.”
“ Tuân lệnh.” Tôi dùng tốc độ cực nhanh bò dậy, một hơi uống sạch.
Phương Hạo ngồi xuống bên giường : “ Bây giờ, ngoài phòng khách còn có một rắc rối cần giải quyết.”
“ Rắc rối á, rắc rối gì thế ?” Trong lòng tôi ớn lạnh, ném xong chiếc điện thoại tiếp theo đã xảy ra những gì tôi không chút ấn tượng, cũng không biết sau đó còn gây ra rắc rối gì : “ Không phải anh đã đưa luôn gã đàn ông kia về nhà, muốn tôi phải giáp mặt tạ lỗi đó chứ.”
“ Em còn dám nói. Không phải gã rắc rối kia, mà là gã rắc rối tên Lam Trinh Liệt. Lâm Tứ Nguyệt, tên nhóc ấy lẽ nào đã bị em hớp hồn mất rồi ?”
“ Anh lảm nhảm gì đấy ?” Tôi nhảy phắt dậy từ trên giường.
“ Lảm nhảm em tối qua uống say rồi, thế nên đâu hay biết, khi tên nhóc ấy nhìn thấy tôi cõng em, ánh mắt đó như hận đến nỗi muốn nuốt chửng tôi ngay và luôn, còn chỉ tay vào tôi nói, ai bảo tôi để em uống rượu, tôi để em uống nhiều thế kia ngầm có ý đồ gì. Còn nữa, cả đêm cậu ấy cũng không chịu về, bây giờ đang nằm ngủ ngoài kia kìa.”
“ Như thế đã nói bị tôi hớp hồn rồi ư Phương Hạo, sau này anh đừng nói thế nữa, tôi không thích. Cậu nhóc ấy chỉ xem tôi như chị gái. Cậu ấy cũng không hiểu được mối quan hệ của chúng ta, khó trách sẽ cho rằng như thế.” Tay tôi đang giấu trong chăn, chúng bấu chặt vào nhau.
Sau khi Phương Hạo đi làm, tôi thất thần nhìn lên trần nhà, cho đến khi Lam Trinh Liệt bước vào.
“ Ma men.” Đặt bàn tay lên trán tôi, sau đó Lam Trinh Liệt ngồi xuống trước mặt, thấp giọng thủ thỉ : “ Sau này muốn uống rượu thì gọi cho tôi, tôi đến đưa chị về nhà. Chị có biết không, tối qua chị như con bạch tuột bám trên lưng một tên đàn ông, có biết như thế sẽ rất nguy hiểm.”
“ Tứ Nguyệt, đến chỗ tôi mà ở nhé, nơi này quá chật chội, chị ở chỗ của tôi, muốn uống rượu tôi tiếp chị, tôi cũng có thể giống như anh ấy cùng chơi đùa với chị, muốn xem sách gì, nghe nhạc gì tôi đều sẽ mua cho, nha ?”
“ Lam Trinh Liệt, cậu cứ gọi tôi là chị thì hơn, sau này đừng gọi tôi Tứ Nguyệt nữa, nghe không quen chút nào.” Tôi ủ rũ nói.
“ Nhưng phải làm sao đây, Lâm Tứ Nguyệt, tôi bỗng nhiên không thích gọi chị là chị nữa rồi.” Nét mặt cậu nhóc ấy chợt thay đổi, mang theo vẻ bối rối.
“ Trinh Liệt, cậu vẫn chưa biết ư, tôi có người em trai cùng cha khác mẹ, nhưng tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu ấy, nghiêm trọng đến nỗi cả cuộc đời này cũng không sao bù đắp được. Ngày ấy khi cậu nói cậu là em trai tôi, tôi liền nghĩ ngay đến cậu ấy, thế nên, khi ấy thỉnh thoảng đối tốt với cậu đa phần đều vì cậu ấy.” Những câu này lúc thơ thẩn nhìn lên trần nhà trong đầu tôi đã diễn tập qua.
“ Hừ, không ngờ Lam Trinh Liệt tôi cũng có cơ hội được làm thế thân.” Cậu ấy nhếch môi cười : “ Đám bạn tôi nghe được chắc sẽ cảm thấy rất thú vị.”
“ Lam Trinh Liệt, cậu nghe tôi nói hết đã, sau đó, tôi thật lòng muốn đối tốt với cậu, muốn làm rất nhiều chuyện vì cậu, tâm trạng đó không hề mang theo bất cứ cảm xúc bên lề nào khác. Trinh Liệt, xin cậu hãy tin tôi, về sau tôi đã thật sự thích cậu.”
“ Ý chị nói, chị đã thích tôi ?” Lam Trinh Liệt cứ thế mở to đôi mắt đẹp chiếu tướng tôi.
“ Đúng vậy.” Tôi khẽ cười với cậu ấy, tôi đã nói với Phương Hạo, cũng tự nói với chính mình, một khi uống rượu xong sẽ bình ổn lại thôi : “ Trước giờ đều một mình cậu đơn phương phát ngôn, bây giờ, sẽ đến phiên tôi. Lam Trinh Liệt, nếu cậu thích, nếu cậu đồng ý, nếu cậu muốn, tôi sẽ làm chị gái của cậu suốt cuộc đời này.”
Tôi tự căm ghét bản thân.
“ Chị gái ư ? Được, được đó, nếu chị thích thì cứ như thế đi.” Cứ như thế, cậu ấy đứng đó cười, nụ cười bùng lên như pháo hoa bùng lên.
Khi cậu ấy quay người, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, có lẽ cậu nhóc ấy sẽ không biết được chuyện gì đã từng xảy ra.
Uống rượu xong phải bình ổn trở lại, không suy nghĩ những chuyện khiến cho tâm trạng trở nên phức tạp, không suy nghĩ đằng sau những chuyện cậu nhóc ấy làm ẩn chứa tâm tình chi.
* * *
Lam Trinh Liệt là một tên nhóc trúc trắc, trúc trắc đến nỗi khiến tôi bó tay.
“ Tối nay chị có nhà không ?” Đây là câu đầu tiên Lam Trinh Liệt chủ động mở miệng với tôi trong suốt mấy ngày nay, biểu cảm tuy có hơi ngầu đời, nhưng vào lúc đó tôi lại cảm thấy bản thân nảy sinh ra tâm trạng biết ơn cảm kích, xem ra, cậu ấy đúng là khắc tinh của tôi.
“ Hơ, tối nay á ? Tối này tôi đi xem hòa nhạc cùng với Phương Hạo.” Tôi vội đến gần hơn : “ Công ty anh ấy cho hai vé vào cổng xem hòa nhạc.”
“ Tên tiểu tử đó rốt cuộc có ý gì đây, lại hẹn chị tối nay đi cùng, anh ta không có bạn gái ư, việc gì phải đi cùng chị trong những dịp thế này .” Lam Trinh Liệt đang nghịch điện thoại trong tay.
“ Những dịp thế này, ý gì đây ?”
“ Không phải chứ, hộ lý tỷ tỷ, hôm nay lễ tình nhân, lễ tình nhân thất tịch (1).” Tăng Hựu ở bên cạnh có hơi ngạc nhiên thái quá.
(1) Ngày mùng bảy tháng bảy hàng năm được xem là ngày lễ thất tịch theo truyền thống của người Trung Quốc. Tương truyền mỗi năm vào đêm này, Chức Nữ và Ngưu Lang sẽ được hội ngộ cùng nhau trên cầu Ô Thước.
“ Từ khi nào thất tịch lại trở thành lễ tình nhân thế ?” Tôi bất đắc dĩ giả vờ.
“ Hai người muốn đi xem hòa nhạc của ai ?” Lam Trinh Liệt lại lần nữa cất lời vàng ngọc.
“ Tôi cũng không biết, Phương