Trên đường về, tôi và Phương Hạo đều cùng im lặng.
“ Phương Hạo, đừng xem những lời khi nãy là thật, lúc đó tôi chỉ hơi thấy cô đơn thôi.” Tôi nhỏ giọng than thở.
“ Sao tôi lại không biết kia chứ ?” Phương Hạo tìm một nơi dừng xe, sau đó, nhìn tôi : “ Tôi còn nhớ Joe từng nói với tôi, Tứ Nguyệt là cô gái cần được rất nhiều rất nhiều người yêu thương, còn tôi lại không thể cho em nhiều tình yêu thương như thế, tình yêu thương của tôi quá rời rạc, nào là cho mối tình đầu, tuy hiện giờ ngay đến mặt mũi cô gái ấy ra sao tôi cũng không nhớ nổi, nào là cho lý tưởng, cho công việc, nào là cho gia đình, cho những nơi xa xôi tôi không thể đến, nào là cho những cô nàng sexy girl trên tạp chí, cuối cùng, đến tôi cũng không rõ tôi có bao nhiêu tình yêu thương.
“ Thật thê thảm, lần đầu tiên tôi cầu hôn lại bị cho ăn canh cấm cửa (1).”
“ Nếu một người như tôi mà em không chê, tôi sẽ lái trực thăng đến đón dâu.”
(1) Một cách nói của người Trung Quốc mang ý nghĩa từ chối, cự tuyệt.
* * *
Đã hai ngày nay Lam Trinh Liệt không xuất hiện trong nhà cậu ấy, điện thoại cũng tắt máy, hỏi Tiểu Quang, cậu ta nói, thiếu gia nhà chúng tôi không sao.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Tiểu Quang đưa tôi đến khu vui chơi, cậu ta nói, thiếu gia đang chờ tôi ở đó.
Trong khu vui chơi không một bóng người, Lam Trinh Liệt đứng dưới vòng xoay ngựa gỗ, quay lưng về phía tôi, tôi bước tới, đứng bên cạnh cậu ấy, ngựa gỗ xoay vòng dưới ánh đèn trang trí màu xanh, một vòng rồi lại một vòng.
“ Có biết không, suốt một thời gian dài tôi không thể nào thoát khỏi nỗi ám ảnh công viên giải trí mang đến. Kể từ ngày đó, chính tại nơi này tôi mất đi người bố của mình.” Khi nói những lời này, toàn thân Lam Trinh Liệt không hề động đậy, tôi khẽ chạm vào tay cậu ấy, một cảm giác lạnh lẽo.
“ Lam Trinh Liệt, nếu thấy đau khổ, thôi đừng nói nữa.” Tôi nhẹ giọng nói, thật ra, trong lòng tôi cũng đang lo sợ, lo sợ muốn đi chia sẻ quá khứ đau thương của cậu ấy.
“ Không, tôi muốn cho chị biết, muốn để chị và tôi càng gần gũi nhau hơn, muốn để chị làm quen với một Lam Trinh Liệt thật sự, Lam Trinh Liệt thật sự thực tế chỉ là tên hèn nhát, một tên hèn nhát tham sống đã bỏ mặc bố của mình. Khi còn rất bé, tôi đã bị đưa sang Anh Quốc, bố đối với tôi chỉ là một người xa lạ hàng năm đến thăm tôi vào dịp giáng sinh mà thôi, ông ấy còn không thân thiết bằng ông già noel. Giáng sinh năm mười tuổi ấy, tôi cả đời khó quên, năm đó, bố đưa tôi đến khu vui chơi, khu vui chơi đông đúc, cậu bé con là tôi được bố nắm chặt tay, tôi còn nhớ dáng vẻ ông khi ấy, cũng như hầu hết những ông bố yêu quý con của mình, dùng ánh mắt chan chứa tình thương nhìn tôi, khi ấy, trong lòng tôi nghĩ hóa ra bố rất yêu thương tôi. Sau khi nhận biết sự thật này, cậu bé con là tôi hân hoan vui sướng. Thế nhưng, chúng tôi bị một nhóm người lạ mặt bắt đưa đi, sau đó tôi mới biết, trong nhóm người lạ mặt kia có bạn bè chí cốt của bố.
“ Vốn dĩ, bố có thể trốn chạy, ông đã thoát khỏi bọn chúng, nếu như không phải tôi chạy chậm, bố đã không phải cõng theo tôi, là tôi đã vướng chân của bố, sau đó bọn chúng đuổi đến, khi ấy, bố đưa ra một quyết định, bố mang tôi nhét vào một thùng gỗ lớn, hôn lên má tôi và nói, Trinh Liệt, bố xin lỗi, có lẽ, bố không thể bảo vệ con nữa rồi, sau này, con phải học cách tự bảo vệ mình cho tốt, ông dặn dò tôi phải ở yên trong đó, cho dù nghe thấy gì cũng không được bước ra, không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng súng.” Khi nói tới đây, giọng Lam Trinh Liệt bắt đầu run rẩy.
“ Những người khác hỏi tôi, tôi lựa chọn im lặng, bởi vì, tôi không muốn để bọn họ biết tôi là một tên hèn nhát, nhưng tôi lại chính là một tên hèn nhát, khi ấy, tôi nên ngăn cản bố, nhưng một câu tôi cũng không nói, một câu cũng không, ngay đến một tiếng gọi bố cũng không, cứ như thế yên lặng trốn trong thùng gỗ lớn nghe thấy tiếng bước chân ông xa dần.” Trong công viên giải trí vắng hoe, chỉ còn lại giọng nói của Lam Trinh Liệt, từ run rẩy cho đến cào xé tim gan.
Tôi ôm chặt cậu ấy : “ Trinh Liệt, nghe tôi nói này, đây không phải lỗi của cậu, khi ấy, cậu chỉ mới mười tuổi, một cậu bé mười tuổi sẽ sợ hãi rất nhiều chuyện, sợ tối, sợ lạnh, sợ đói, sợ đau, một cậu bé mười tuổi có thể vì chuyện bé xíu mà khóc, sẽ vì đường khó đi mà lùi bước, sẽ vì tuổi còn nhỏ mà từ bỏ, không đủ dũng cảm, hầu hết những đứa trẻ mười tuổi đều như thế, đây là qui luật tự nhiên.”
Có giọt nước mắt rơi trên tay, tôi biết cậu nhóc ấy đã rơi lệ, trong khoảnh khắc, lòng tôi nhói đau, Lam Trinh Liệt đang rơi nước mắt.
“ Trinh Liệt.” Tôi ôm lấy cậu ấy, vùi mặt trong lòng ngực kia : “ Cậu còn hạnh phúc hơn tôi, ít ra, bố cậu đã để lại hình tượng sống động cao cả trong lòng cậu, còn tôi, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để hoang tưởng nên hình tượng người bố, khi còn bé xíu sẽ là siêu nhân năng lực vô biên, lớn hơn chút là bác sĩ, mặc áo blouse trắng, chữa bệnh cứu người, lớn thêm chút nữa sẽ là thầy giáo, một thầy giáo Trung văn dùng âm giọng thật hay đọc thơ Lý Bạch trong lớp học sáng sủa, lại lớn thêm hơn chút nữa sẽ là phi công, đưa tôi ngao du trời xanh, những hoang tưởng đó sẽ thay đổi theo từng giai đoạn thời gian, cho đến năm tôi mười bốn tuổi, tất cả những hoang tưởng về ông ấy đều tàn lụi, ông