Lam Trinh Liệt dường như trong phút chốc bỗng trở về là cậu thiếu niên mười bảy tuổi dưới chân dãy núi Alps, cù nhây chết được, giả điên giả ngốc, trong thời gian sống chung, chúng tôi không hề nhắc đến chuyện xảy ra dạo gần đây, chỉ là Lam Trinh Liệt bắt đầu như có như không giở mấy chiêu ám muội vụn vặt, nào là khoác vai tôi, sáp mặt lại gần tôi, rồi nhân lúc tôi xem ti vi sẽ lấy trái cây đút cho tôi ăn, còn đám bạn của cậu ấy vừa nhìn thấy tôi liền lủi mất, đến khi tôi ý thức được, bên cạnh tôi chỉ còn mỗi Lam Trinh Liệt. Tôi đều biết đằng sau những chuyện này che giấu tâm tư gì, nhưng tôi lựa chọn lơ đi mọi thứ, từ sâu trong thâm tâm, điều tôi trân trọng nhất chính là thời gian hòa hợp hiện tại, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an, bất an chính ngay lúc này đây, hiện giờ đang là đêm khuya, đêm nay tôi ngủ rất chập chờn, tiếng bước chân khẽ khàng làm tôi tỉnh giấc, sau đó là tiếng hít thở đang được kìm nén, có hơi thở ấm áp tiến lại gần tôi, rồi đôi môi mềm mại rơi trên gương mặt tôi, đến đôi mắt, gò má, sau cùng là . . . đôi môi.
Tôi mở mắt ra đã nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang rón rén tay chân ra đến cửa, đối với nơi này, cậu ấy quen thuộc như chính phòng của mình, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao mỗi khi thức dậy trên mặt tôi luôn có cảm giác nhớp nháp.
Tôi không biết phải làm sao đây . . .
* * *
Âm thầm đến trường học của Liên Ngọc, ngồi trong quán cà phê đối diện, nhìn về phía cổng trường. Dùng menu che đi khuôn mặt, thấy Liên Ngọc bước ra khỏi cổng, do khoảng cách quá xa, tôi không tài nào nhìn rõ biểu cảm của con bé. Con bé đứng trước cổng trường một lúc lâu, một vài người chào hỏi nhưng con bé không quan tâm, cuối cùng, một cô gái bước đến kéo con bé đi, cô gái kia chính là người lần trước tìm đến chất vấn Lam Trinh Liệt.
Tôi ngồi trong quán cà phê, cảm thấy bản thân hiện giờ chẳng khác gì tên trộm, vì muốn tìm một chút cảm giác an tâm thanh thản cho bản thân mà lén lút quan sát cuộc sống của con bé, mới phát hiện hóa ra bản thân mình đã trộm mất tình yêu của người ta.
Điện thoại đổ chuông, không cần xem, cũng biết đó là Lam Trinh Liệt, đây chắc hẳn đã là cuộc gọi thứ năm của cậu ấy, tôi bực bội nghe máy.
“ Ở đâu ?” Bên kia là giọng nói lo lắng của người nào đó, bốn cuộc gọi trước tôi đâu có nghe.
“ Từ Gia Hối, tôi lạc đường rồi, cậu đến đón tôi.” Nói xong liền ngắt máy, đáng đời Lam Trinh Liệt.
Tôi lang thang trên phố rất lâu, cuối cùng, đi đến trước cửa căn hộ của Phượng Hạo, nhấn chuông cửa, Phương Hạo vừa nhìn thấy tôi liền thở phào một hơi, sau đó, đẩy tôi ra ngoài tiễn khách : “ Mau về đi, nếu không, em sẽ trở thành cái màn thầu trong câu chuyện một cái màn thầu gây nên vụ huyết án kia đấy (1).
(1) Một tình tiết trong bộ phim Vô Cực, do Trần Khải Ca làm đạo diễn, nói về cô bé Khuynh Thành lang thang đói khát chỉ vì cái bánh màn thầu đã chấp nhận thay đổi cuộc đời mình, cuối cùng vì nhan sắc của nàng đã gây nên trận chiến mưa máu gió tanh.
Khi vừa vào cửa, tôi bị vẻ mặt nghiêm trọng của từng người trong nhà khiến cho ngột ngạt, từng người bọn họ nhìn tôi chòng chọc, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
“ Rốt cuộc chị đã đi đâu ? Có biết Eric tìm chị đến sắp phát điên không hả ?”
“ Tại sao lại tắt máy, bao nhiêu người chúng tôi dưới trời nắng chang chang ở Từ Gia Hối ai nấy đều như thằn lằn đứt đuôi.”
“ Hay là muốn chứng minh địa vị của mình trong lòng Eric mới bày ra màn kịch này, thật buồn cười.”
“ Thật quá đáng, Eric còn nói chị ta bị bắt cóc rồi, ai thèm bắt cóc chị ta, không tiền không thế.”
“ . . .. . .”
Bọn họ mồm năm miệng mười, lên án gay gắt. Tôi không thể ngờ đến bản thân chỉ tiện miệng đùa ác một tí lại có thể diễn ra kết cục thế này, nhất thời đứng hình.
“ Các người im miệng ngay cho tôi !” Lam Trinh Liệt không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay cửa, cậu ấy chỉ vào những người kia hét to : “ Tất cả các người im miệng lại hết đi.”
Cậu ấy bước về phía tôi, quần áo, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng ngày giữa hè.
“ Không sao thì tốt, quay về là được.” Cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên mặt tôi : “ Sợ mất hồn rồi này. Lâm Tứ Nguyệt, chị đâu thể ngờ rằng chị lại có ma lực ghê gớm thế ha, có biết hiện giờ Từ Gia Hối vì chị mà rối như nồi canh hẹ không hả ?”
Tình yêu của Lam Trinh Liệt giờ phút này đây quá mãnh liệt khiến tôi không cách nào kháng cự, chỉ có thể bang hoàng thất thố.
“ Tôi xin lỗi, Trinh Liệt, chỉ bởi tâm tình không tốt, tôi cũng không biết vì sao lại bịa ra chuyện như thế.” Tôi cuộn chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“ Chỉ bởi tâm tình không tốt ? Chị thật biết hành hạ người khác mà, nhưng sau này không được chơi trò mất tích nữa, có biết không ? Về phương diện đó tôi có chướng ngại tâm lý đấy.” Lam Trinh Liệt cứ giống như hình tượng người bố khi bé tôi đã nhìn thấy cách qua một lớp kính trong cửa tiệm, dịu dàng yêu thương: “ Thế hiện giờ tâm tình tốt lên chút nào chưa ?”
Tôi nhìn sâu vào mắt cậu ấy, nguyện cầu cho thời gian hãy dừng lại tại đây. Trong đáy mắt long lanh của cậu ấy ánh lên dáng vẻ ngây ngô của tôi, giây phút này thật ngọt ngào, trong ngọt ngào còn có bi thương, trong bi thương lại có đau đớn, trong đau đớn càng thêm khổ sở.
Nhìn kĩ Lam Trinh Liệt, có thể thấy từ trong mắt cậu ấy lộ rõ sự mong