Một túi hành lý đơn giản, ngày đến Lợi gia những đám mây hồng giăng khắp bầu trời. Nữ chủ nhân của Lợi gia dẫn theo con trai con gái đứng trên bậc thềm đá hoa cương, mỉm cười nhìn tôi. Đứa con trai khoảng chừng mười tuổi, đứa con gái khoảng năm sáu tuổi. Nam chủ nhân không có mặt.
“ Vị đó là Lợi phu nhân, sau này cháu gọi bà ấy là dì.
“Còn đó là Liên Thành thiếu gia và Liên Ngọc tiểu thư.” Người quản gia già đưa tôi đến không ngừng chỉ bảo, nào là phu nhân, nào là tiểu thư, thiếu gia, thật giống những bộ phim truyền hình nhiều tập.
Liên Thành, Liên Ngọc, tên nghe hay biết bao, thiết nghĩ, những cái tên hay như thế chứng tỏ chúng được tạo ra từ sự đong đầy yêu thương. Vừa được ví như thành trì vừa như ngọc quý .
Sau bữa cơm tối, tôi được gọi vào một căn phòng có lẽ là phòng sách, lát sau, cửa được đẩy ra, nam chủ nhân của Lợi gia cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Sau khi nhìn thấy gương mặt tôi, ông ngẩn ra. Đúng vậy, cách đây không lâu, tôi còn hỏi ông gương mặt tôi trông có quen không ?
“ Hôm đó, xin lỗi . . ., hôm đó ta đã không nhận ra con.” Trả lời ông ư ? Thật quá đau đầu. Mỉm cười ư? Vậy quá giả tạo. Tôi cúi thấp đầu, là ông đang áy náy sao ? Hừ,càng áy náy càng tốt.
“ Sau này, hãy sống thật tốt vào, xem nơi này như nhà của mình.” Ông đưa tay ra giữa không trung, có vẻ như muốn vỗ đầu tôi, lại có vẻ như muốn vỗ vai tôi, ngập ngừng một lúc, rồi buông xuống.
“ Được thôi, chú Lợi.” Lão quản gia còn bảo tôi, sau này phải gọi nam chủ nhân của Lợi gia là chú Lợi.
Trầm mặc một lúc lâu, ông quay lưng về phía tôi đứng tựa vào cửa sổ. Tóc của ông vừa đen vừa óng, bóng lưng của ông vừa cao vừa thẳng, còn trái tim của ông thì nhất định vừa mạnh mẽ vừa sắt đá.
Lợi phu nhân đưa tôi đến phòng khách, Lợi phu nhân bảo Tứ Nguyệt, sau này cứ xem nơi này là nhà của mình. Thật đúng là đôi vợ chồng tâm đầu ý hợp. Tôi khẽ gật đầu. Nhà ư? Đúng vậy, nơi này giàu có lại đẹp đẽ, nội thất sang trọng, sàn nhà không vương một hạt bụi, bóng đèn giống như pha lê, đồ trang trí có giá trị không nhỏ. Nhưng, nó mãi mãi không thể nào trở thành nhà của tôi.
Cô bé con bước tới, nắm lấy tay tôi : “ Chị, em đưa chị đi xem phòng của chị nhé !” Bàn tay nhỏ mềm mại, ngây thơ và trong sáng. Cô bé đáng yêu này là em gái cùng cha khác mẹ với tôi, những năm tháng sau này, vận mệnh của chúng tôi sẽ có sự giao thoa thế nào đây ?
* * *
Tôi nằm lên chiếc giường trong phòng, căn phòng của tôi rất đẹp, có tường màu hồng, khung cửa sổ màu trắng, rèm cửa pha lê cứ như trong mơ. Còn có giường công chúa hình vòng cung, bàn trang điểm tinh xảo, búp bê bằng len, hoàn toàn giống như không gian những cô thiếu nữ từng khát khao mong ước. Tôi nằm đó mặt đầm đìa nước mắt, nỗi nhớ cứ như cơn gió ùa về, tôi nhớ đến căn nhà của mẹ con tôi ở ngoại thành Hàng Châu, tuy không lớn, nhưng rất ấm áp, trong cái viện tử nho nhỏ ấy, có hoa có lá, có cây có cảnh.
Nhất định là dì vẫn còn đang giận tôi. Nhất định là dì cho rằng Tứ Nguyệt của họ đang hướng về nơi phồn hoa đô thị náo nhiệt. Nhất định là dì không sao đoán ra, một đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi đầu lại có thể chôn giấu tâm tư như thế. Thù hận, đôi khi có thể giúp con người ta có được sự trưởng thành.
Tôi phải dùng gương mặt giống mẹ như tạc này sống trước mặt Lợi Vĩnh Hoa, sống ngay bên cạnh ông, nhắc nhở ông đã từng phụ bạc người phụ nữ ấy như thế nào, và trên vai ông chính là gánh nợ tình.
* * *
Mọi chuyện đều đươc thực hiện như đã sắp đặt, từ tìm trường cho đến đi học, tôi khiến bản thân sống nép mình như loài chuột, không nhiều lời, an phận thủ thừa.
Tiếp theo đó, tôi còn biết được một chuyện khiến tôi vô cùng khó chịu: Lúc bấy giờ, khi Lợi Vĩnh Hoa và Lợi phu nhân cử hành hôn lễ, họ đã có với nhau đứa con hai tuổi, chính là Lợi Liên Thành. Cũng chính là nói, sau khi Lợi Vĩnh Hoa rời khỏi mẹ, trong chớp mắt đã định chuyện chung thân với người phụ nữ khác. Đây chính là người đàn ông mà mẹ cho đến lúc chết vẫn nhớ nhung, vẫn mong chờ. . .
* * *
Thời gian cứ thế trôi, tôi học xong cao trung, rồi lên đại học, trải qua sinh nhật tuổi hai mươi. Thời gian cứ thế trôi, trái tim buồn bực được tôi che đậy qua ánh mắt thản nhiên, không lúc nào yên. Còn con người kia sự nghiệp ngày càng phát đạt, cuộc sống luôn được đắc ý. Trong lòng tôi như có một ngọn lửa đang bừng bừng cháy, làm sao có thể, có thể hạnh phục một cách thanh thản như thế chứ ?
* * *
Lợi gia rất thích trồng cây tùng cây bách trong đại hoa viên,