Tôi nghĩ, đau đến cùng cực sẽ mất hết tri giác nhỉ, không nghĩ được gì, không nhớ được gì, chỉ muốn khiến bản thân mình nhẹ đi một chút rồi lại nhẹ thêm chút nữa sau đó như một làn khói nhạt biến mất khỏi chốn bụi trần.
Hai gương mặt đờ đẫn của chúng tôi hắt lên vách kính của quán, người phục vụ rụt rè ló đầu ra, có lẽ hiện giờ bọn họ nhất định đang thầm đoán giữa hai cô gái này có xích mích tình cảm gì đây.
Lợi Liên Ngọc tiếp tục máy móc nói : “ Bố của tôi vào mấy giờ trước cứ ôm lấy cái điện thoại như thế mà khóc, đây là lần đầu tiên ông ấy khóc, không có nước mắt, cứ ngồi xổm trên sàn.”
Con bé nói : “ Cho dù chị oán bao nhiêu, hận bao nhiêu, tôi nghĩ tôi và anh trai tôi vốn không hề có lỗi với chị mà. Lâm Tứ Nguyệt, mẹ tôi vẫn luôn đối tốt với chị, là kiểu lòng tốt chân thành, chị không cảm nhận được ư ? Sao chị có thể làm ra những chuyện như thế, trái tim của chị bị chó tha mất rồi ha ?”
Sau đó, con bé nói, tôi nguyền rủa chị, Lâm Tứ Nguyệt.
Tôi không biết đã ngồi trong công viên mất bao lâu, mãi đến khi mưa lại rơi, mãi đến khi màn đêm buông xuống.
Thật đáng tiếc, cho dù tôi mong muốn biết bao, tôi vẫn không cách nào biến thành một làn khói nhạt.
Khi bước ra khỏi công viên, nhớ đến ước mơ khi sáng kia tôi và Lam Trinh Liệt bạc đầu đến già, giờ phút này nó đã cách tôi muôn trùng xa xăm, cái thế giới hiện tại trước giờ không phải là thế giới của hai người chúng tôi, tôi vẫn luôn biết điều đó. Tôi cũng biết tôi không xứng có được ước mơ kia. Nhưng tôi, hiện giờ chỉ muốn nhìn thấy người ấy, Lâm Tứ Nguyệt, đã bắt đầu trở nên yếu đuối.
Tôi muốn lấy cái điện thoại, mới phát hiện hóa ra tôi không mang theo.
Tôi mượn điện thoại của người qua đường, khi điện thoại được kết nối, trên con phố người qua kẻ lại, một phụ nữ hai mươi chín tuổi khóc như trẻ con, cô ấy vô cùng hi vọng quay trở về thời thơ ấu, có thể như một đứa trẻ không toan không tính trên con đường lớn chẳng hề kiêng kị khóc to một trận. Người phụ nữ hai mươi chín tuổi vốn không hề nghĩ đến sẽ vì một lần bướng bỉnh của bản thân mà phải gánh chịu nhiều như vậy. Người phụ nữ hai mươi chín tuổi rất uất ức, thượng đế không hề báo trước sẽ mang mẹ của cô ấy đi, lấy mất mối tình đầu của cô ấy. Nhưng cô ấy không làm được gì, giờ đây, người phụ nữ hai mươi chín tuổi là cô có hơi mệt mỏi, muốn được nép vào vòng tay người ấy của mình nghỉ ngơi giây lát, không biết thượng đế có bằng lòng cho phép nguyện vọng này không.
Trước khi mọi cảm quan ngủ sâu, tôi nhìn thấy gương mặt của Lam Trinh Liệt, may mà, Trinh Liệt anh đã đến. Vào giây phút ấy, tôi cho rằng bản thân sắp sửa chết đi, bởi vì, dường như tôi nhìn thấy được gương mặt của mẹ, một gương mặt rất tức giận, bà đang quở trách tôi không nghe lời, người mẹ lương thiện của tôi đã tha thiết dặn dò tôi, đừng nên hận, thời điểm đó, tôi cho rằng mẹ vì muốn bảo vệ người đàn ông kia, còn lúc này đây, tôi rốt cuộc đã hiểu được, thật ra mẹ vẫn luôn biết rằng, thù hận là một thứ quá nặng nề.
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, khi tỉnh lại ánh đèn le lói, bóng tối đang dần bao quanh cả không gian, Trinh Liệt thân yêu của tôi đang nắm lấy tay tôi, đầu tựa lên trên mép giường, đôi mắt khép lại, tôi đánh giá người nào đó một chút, quần áo cũng được, chỉ là có hơi bị nhàu, đầu tóc rối nhẹ, tuy chưa biến thành cái kiểu đàn ông nặng tình trong mấy bộ phim điện ảnh vì người mình yêu bạo bệnh mà để mình trở nên quá nhếch nhác, nhưng tôi nhìn thấy vẫn ngập tràn niềm vui, bởi vì người nào đó đang ở đây, khiến tôi vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đầu tiên, điều này với tôi rất quan trọng.
Tôi biết bản thân mình đã ngủ một khoảng thời gian rất lâu, có lẽ một ngày, hai ngày, hay ba ngày, dường như tôi cứ đang mơ một giấc mơ dài, trong lúc nằm mơ tôi nghe thấy giọng của Lam Trinh Liệt, có khi lẩm bẩm tự nói, có khi rất mất kiên nhẫn, có khi chứa đầy lo lắng.
Vươn cái tay đang không truyền dịch ra, tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lam Trinh Liệt. Trinh Liệt của tôi nhất định vẫn chưa cạo râu, dưới cằm có hơi gai tay, động tác của tôi đã đánh thức Lam Trinh Liệt.
“ Lâm Tứ Nguyệt, sau này đừng để bị bệnh nữa. Em khiến anh mệt chết đi được.” Rõ ràng trong mắt đong đầy tình yêu thương, nhưng khi thốt ra lại là những lời không hiểu phong tình thế đấy, Lam Trinh Liệt đúng là một người nhạt nhẽo.
Tôi khẽ cười : “ Thế nhưng, làm sao đây ? Mỗi năm cứ vào mùa này em đều phải bệnh vài bận, dường như năm nào cũng thế.”
“ Như vậy sau này mỗi năm cứ vào mùa này, em hãy ở bên cạnh anh, để anh nghĩ cách khiến em không thể sinh bệnh.”
“ Anh muốn dùng cách gì đây ?” Tôi lại khẽ cười.
“ Uhm . . . Thì cứ giấu em vào trong căn phòng có điều hòa ấm áp, sau đó trong phòng lại xịt thêm thuốc