“ Lam Trinh Liệt, cuối cùng anh cũng dám thừa nhận sự thật là em yêu anh. Không phải huynh đệ, không phải em gái, mà là một người con gái yêu thích anh, em cứ nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nói ra. Lam Trinh Liệt, anh có biết em giả vờ cực khổ biết bao nhiêu không ? Như huynh đệ với anh không hề nghi kị, như em gái gần gũi thân thiết với anh, luôn nghĩ rằng, biết đâu có một ngày anh sẽ yêu em, luôn nghĩ rằng, cho dù không yêu cũng không sao, chỉ cần được ở bên anh cũng là tốt rồi, chỉ cần anh cho một vị trí ở lại thôi cũng được, nhưng sao hôm nay anh phải nói ra, anh bảo em về sau phải lấy danh nghĩa gì ở bên cạnh anh đây ?”
Thật là một cô gái kiên cường, khi cô ta thốt ra những lời này ngữ khí bình thản, cứ như đang kể chuyện, một câu chuyện thuộc về ai khác.
“ Lam Trinh Liệt, em không biết vì sao lại yêu phải một người ích kỉ như anh, rõ ràng vẫn luôn biết được tình cảm của em, nhưng anh cứ không nói, bây giờ, anh sợ em sẽ trở ngại đến tình yêu của anh, cho nên, muốn phủi sạch hết với em .”
“ Tiên Đế, anh xin lỗi. Anh chính là một người ích kỉ như thế đó, hãy quên anh đi.” Lam Trinh Liệt thấp giọng nói : “ Đối với cô ấy, anh hoàn toàn không nắm chắc, nói nào là trả đũa nào là không cho phép cô ấy chà đạp lòng tự tôn của mình, nhưng khi cô ấy nói bọn anh thật sự kết thúc rồi, anh cảm thấy bản thân anh giây phút ấy dường như không hít thở được, giống như có ai đó đang bóp chặt cổ họng mình. Anh phát hiện, hóa ra anh đã lo sợ phải nghe được câu nói kia từ miệng cô ấy đến vậy. Người phụ nữ ấy giống như làn khói, cô ấy hết lần này đến lần khác bỏ trốn khỏi anh, anh hết lần này đến lần khác đuổi theo mang cô ấy về, cũng không biết bị làm sao nữa, khi không gặp được cô ấy, luôn muốn được nhìn thấy, khi gặp được cô ấy rồi lại dường như vẫn chưa đủ, muốn chạm vào cô ấy, ôm lấy cô ấy, muốn vuốt ve cô ấy để cảm nhận được cô ấy thật sự đang ở bên cạnh mình. Tiên Đế, anh chính là đã yêu cô ấy như thế đó, cho nên, hãy quên anh đi.”
“ Em cũng muốn, nhưng em nghe người ta bảo muốn quên đi một người mình đã yêu thương sâu đậm phải cần gấp ba thời gian, để em đếm thử xem, từ năm chín tuổi em đã bắt đầu yêu anh, có lẽ mọi người sẽ cho rằng một đứa trẻ chín tuổi thì làm sao hiểu thế nào là yêu, nhưng em lại hiểu được, kể từ cái ngày anh dùng khăn tay giúp em lau đi những giọt nước mắt, tình yêu em dành cho anh đã bắt đầu sinh sôi. Từ năm chín tuổi đến giờ vừa hay tròn mười ba năm, vậy thì, em cần phải mất ba mươi chín năm thời gian mới có thể quên được anh, ba mươi chín năm sau em sáu mươi mốt tuổi. Trinh Liệt, đến khi ấy em đã không còn hơi sức đâu khởi đầu lại một tình yêu với người nào khác.”
“ Trinh Liệt, anh quá tàn nhẫn rồi, tặng em món quà sinh nhật như thế này đây.”
Triệu Tiên Đế đi rồi, Lam Trinh Liệt đứng một mình ở đó, nhìn chăm chăm theo hướng cô ta rời đi.
Tôi từ trong bóng tối bước ra, lên tiếng gọi : “ Trinh Liệt.”
“ Em nghe hết cả rồi ?” Trong một mảng tối tôi không nhìn rõ biểu cảm của người nào đó, giọng nói của người ấy đượm nét bi thương.
“ Uhm.” Tôi khẽ gật đầu, áp mặt lên cánh tay của người nào đó.
“ Vậy thì sau này em càng không thể rời xa anh đó, vì em, anh vừa làm một chuyện rất tàn nhẫn.” Người nào đó đưa tay khẽ vuốt mái tóc tôi, tôi khẽ gật đầu bên vai người ấy.
“ Sẽ không đâu, sẽ không có cái suy nghĩ rời xa anh nữa .”
“ Tứ Nguyệt, em thấy đó, anh chính là một người ích kỉ như vậy, đến chuyện này cũng mang ra làm cái cớ. Cho nên, Lâm Tứ Nguyệt, em đừng để anh phải hận em, đến lúc ấy anh sẽ cưới Tiên Đế, sau đó khiến em đau khổ cả đời.”
Ánh đèn yếu ớt soi vào đáy mắt của người nào đó, trong đáy mắt là cả một sự quyết tuyệt. Khi ấy, tôi thật sự tin, nếu có một ngày người ấy thật sự hận tôi, người ấy sẽ cưới cô gái kia, khiến tôi cả đời đau khổ.
Đêm hôm đó, Lam Trinh Liệt kể với tôi chuyện cũ về Triệu Tiên Đế. Lam Trinh Liệt và Triệu Tiên Đế trong cùng một ngày mất đi người bố của mình, hai đứa trẻ non nớt ở trong khu vực hỏa táng, Lam Trinh Liệt lớn hơn một tuổi cầm khăn tay giúp Triệu Tiên Đế đang ở bên cạnh khóc lóc lau đi nước mắt trên khuôn mặt, duyên phận của hai người họ cứ thế bắt đầu.
“ Anh luôn cảm giác ở trên người Tiên Đế dường như nhìn thấy chính mình. Thế là, luôn muốn tốt với cô ấy, thậm chí bầu bạn cả đời với cô ấy cũng chẳng sao cả. Nhưng em đã xuất hiện, cho nên, anh chẳng còn dư sức đâu mà tốt với cô ấy nữa.”
Đêm hôm đó, hai chúng tôi lén lút bỏ rơi Phương Hạo và vệ sĩ của Lam Trinh Liệt, chúng tôi ở cửa sau của “ Zero” không kiềm chế được ôm hôn nhau, chúng tôi nhìn thấy trong đáy mắt của nhau bóng dáng đối phương phát sáng ngời ngời, chúng tôi vừa cười vừa chặn miệng người kia lại, như hai đứa trẻ tham lam.
Đêm hôm đó, tình yêu của chúng tôi đón lấy thời kì hoàng kim.
Trong phòng cấp cứu, người phụ nữ trung niên chất phác một mực nắm lấy tay tôi cám ơn rối rít, bởi vì chúng tôi vừa mới gắng hết sức cứu chồng bà ấy thoát khỏi quỷ môn quan, chồng bà ấy là một công nhân xây dựng bị ngã từ tầng bốn xuống, khi chúng tôi kịp đến nơi thì ông ấy vì mất máu quá nhiều hơi thở đã yếu ớt, đến được bệnh viện đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Khi bác sĩ chính gần như muốn tuyên bố thời gian tử