Về đến Thượng Hải đã là hơn mười ngày sau.
Tôi ngồi trên xe Tiểu Quang, lúc này, chúng tôi đang trên đường ra khỏi sân bay, Lam Trinh Liệt hiện giờ đang trấn ở Mỹ, Triệu Tiên Đế ở Mỹ gặp phải tai nạn giao thông, bởi vì đụng trúng não bộ, sau khi phẫu thuật xong vẫn còn trong tình trạng hôn mê.
Chuyện này đúng thật đã ứng với câu cổ ngữ . . . mùa thu đa sự.
Về đến nhà, tôi gọi vào số của Lam Trinh Liệt, điện thoại hồi lâu mới được nghe máy.
“ Về đến nhà chưa ?” Giọng Lam Trinh Liệt lộ vẻ mệt mỏi.
“ Uhm, cô ta vẫn ổn chứ ?”
“ Bác sĩ nói nhanh thì ba ngày, chậm thì phải nửa tháng mới có thể tỉnh lại.” Lam Trinh Liệt khẽ thở dài một hơi : “ Đều tại anh, rõ ràng phải đến Luân Đôn, sao cứ phải quá cảnh ở Mỹ chứ, nếu cứ bay thẳng đến Luân Đôn Tiên Đế sẽ không gặp phải tai nạn.”
“ Chăm sóc tốt cho cô ta.” Cái kiểu tự trách, ảo não kia tôi không hề xa lạ, im lặng một lúc, tôi nói, tôi biết vì sao Lam Trinh Liệt lại muốn quá cảnh ở Mỹ. Hóa ra, đó chính là sự ngạc nhiên người nào đó muốn dành cho.”
Năm ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Lam Trinh Liệt, người nào đó nói, Triệu Tiên Đế đã tỉnh lại rồi, nhưng bởi vì thần trí có hơi mơ hồ, cô ta vẫn phải ở lại Mỹ một thời gian.
Sau đó, tôi ít khi nhận được điện thoại của Lam Trinh Liệt, có khi tôi gọi qua đó, không phải tắt máy thì cũng là không gọi được, tôi hỏi Tiểu Quang Lam Trinh Liệt có nhắc đến tình trạng của Triệu Tiên Đế không, cậu ta nói cậu ta cũng không nhận được điện thoại của người ấy.
Sau khi Lam Trinh Liệt rời đi đến ngày thứ mười ba, điện thoại rốt cuộc cũng được kết nối, là người nào đó gọi về.
“ Tứ Nguyệt, anh xin lỗi, bác sĩ nói trong phòng bệnh không được mở điện thoại.” Đây là câu đầu tiên của người nào đó, cũng chính là nói đa số thời gian Lam Trinh Liệt đều túc trực ở bệnh viện.
“ Cô ta hồi phục thế nào ?” Tôi ghen tức rồi đây, vừa nghĩ đến hai người họ cứ luôn ở bên cạnh nhau, tôi vô cùng khó chịu, nhưng tôi không thể như Lam Trinh Liệt đem sự bất mãn của mình thể hiện hết qua lời nói, bởi vì tôi đã ở cái tuổi biết phân biệt thị phi rồi mà .
“ Cũng ổn, hiện giờ đã có thể ăn được một chút.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Triệu Tiên Đế, có hơi khàn đục, nhưng vẫn có thể nghe rất rõ ràng, cô ta nói, Trinh Liệt, anh qua đây giúp em với.
Lam Trinh Liệt cứ thế vội vàng ngắt ngang cuộc gọi.
Tôi ngẩn ra nhìn điện thoại, sau đó cầm lấy túi xách ra ngoài.
Đường phố Thượng Hải vừa mới lên đèn, gió thu cuối tháng mười đã se se lạnh, tôi mới phát giác thời điểm này đã là cuối mùa thu, còn nhớ khi đó cùng đi Hong Kong với Lam Trinh Liệt tôi vẫn cảm thấy thời tiết cực nóng, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi và người ấy, phần lớn thời gian dường như luôn bỏ lỡ nhau, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, trái tim tôi . . . có hơi bất an.
Trong lúc lang thang tôi đụng phải Sở Uy Liêm, cậu ta kéo tôi đến quán bar, khi chúng tôi đến thời gian vẫn còn khá sớm, khách ở “ Zero” không quá đông, chủ quán ba bước ra chào hỏi, còn gọi luôn Bartender xuất sắc của họ đến trước mặt chúng tôi.
Thao tác pha chế của Bartender vô cùng đẹp mắt, như một màn trình diễn nghệ thuật, anh chàng Bartender tướng mạo cũng được, hai điều này kết hợp với nhau khiến tôi chỉ mãi ngắm nhìn, đến quên luôn cả uống rượu.
“ May mà, Eric không ở đây, nếu không, gã Bartender kia tiêu rồi.” Sở Uy Liêm huơ huơ tay trước mặt tôi.
“ Xì, tôi nhìn ai cần người đó quản à .” Nhớ ra Lam Trinh Liệt giờ phút này nhất định đang ở cạnh giường bệnh của Triệu Tiên Đế, tôi lại bắt đầu khó ở rồi đây.
Cầm ly rượu Cocktail trước mặt hớp một ngụm : “ Sở Uy Liêm, cậu nói tôi nghe, Lam Trinh Liệt và Triệu Tiên Đế trước đây là chuyện thế nào ?” Tôi nghe nói trước đây, mấy người họ đã từng cùng nhau du học ở Anh Quốc.
“ Họ ấy à . . .” Sở Uy Liêm lim dim đôi mắt : “ Có khi thì, tôi cảm thấy bọn họ giống tình nhân, có khi thì, lại như người nhà, mà cũng có khi, còn giống cộng sự vô cùng ăn ý, tóm lại, khiến người ta có hơi thật giả lẫn lộn, lúc ấy, khi chúng tôi ghép đôi họ với nhau, họ không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, Tiên Đế có một thứ mà chị không có được, đó chính là thời gian.” Cuối cùng Sở Uy Liêm nói.
Ly của tôi đã trống rỗng, bảo anh chàng Bartender đẹp trai cho thêm một ly, tôi hớp từng ngụm nhỏ, cậu ta nói đúng, thời gian, thời gian có thể kiên trì đến cùng, có thể tương thân tương ái, có thể mưa dầm thấm đất, thời gian, là thứ rất đáng sợ.
Người ngày càng đông dần lên, có người bước tới chào hỏi chúng tôi, trong mấy người họ có vài gương mặt quen thuộc.
Khi tôi đòi thêm rượu, Sở Uy Liêm đã ngăn cản, cậu ta đổi rượu trong ly của tôi thành thức uống khác : “ Đừng, đừng, chị đừng hại tôi, lần trước cáo mật với chị đã bị Eric nghiêm trọng cảnh cáo rồi, tôi thật không muốn rước họa vào thân.”
Lời vừa thốt ra, điện thoại tôi chợt đổ chuông.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em thử uống ly nữa xem.” Ngữ khí của Lam Trinh Liệt vô cùng tức giận.
Tôi nheo mắt nhìn khắp một lượt, quả nhiên, tôi nhìn