Đến Tây Ban Nha hoàn toàn là chuyện tình cờ, Thái Vi sau khi rời khỏi Hội Chữ thập đỏ đã trở thành hướng dẫn viên tiếng Trung cho một công ty du lịch ở Tây Ban Nha. Tôi đã theo lời mời của cô ấy mà đến, gặp được người thầy hướng dẫn trước đây đã về hưu, hiện giờ ông ấy đang đảm nhiệm công việc bác sĩ cho một đội bóng hạng C, vừa hay ông ấy đang thiếu một tay trợ lý, dưới sự vận động của ông ấy, tôi đã trở thành trợ lý của ông.
Lưu lại Tây Ban Nha còn có một nguyên nhân, đây là một quốc gia khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ, khí hậu đặc trưng của Địa Trung Hải khiến cho nơi này quanh năm ngập tràn ánh nắng. Văn hóa đấu bò và bóng đá khiến cho quốc gia lâu đời này căng đầy sức sống. Người Tây Ban Nha nhiệt tình hiếu khách. Khi hội nhập vào đây, tôi vẫn hay bị cái kiểu nhiệt tình kia lây nhiễm. Sinh sống ở nơi này, Lam Trinh Liệt chắc hẳn sẽ vui vẻ ra mặt thôi.
Đội bóng mà tôi giúp sức là đội Atlantis, ông chủ Hans là chủ đầu tư ngành khoáng sản, ở bản địa rất có danh vọng, là fan của Plato (1) , ông ta đặt tên cho đội bóng của mình là Atlantis, thị trấn của đội bóng tôi đang ở cách Barcelona không xa, thị trấn có bến tàu, có cảng cá, vừa đến cuối tuần, du khách đổ xô nườm nượp.
(1) Một triết gia Hy Lạp cổ đại và là người sáng lập học viện ở Athens, học viện đẳng cấp đầu tiên ở thế giới phương Tây.
Tôi và Thái Vi cùng thuê chung một căn hộ nho nhỏ, những khi nhàn rỗi chúng tôi thường kết đôi cùng nhau tung tăng, để cảm nhận văn hóa của Tây Ban Nha, so với đấu bò và bóng đá, tôi càng yêu thích vũ điệu Tây Ban Nha hơn, tôi thích ở lại trong quảng trường, nhìn xem một nhóm người không quen biết mặc trang phục truyền thống của họ vừa ca vừa múa, dưới ánh nắng mặt trời của Tây Ban Nha, nghe những vũ điệu hoan lạc, những chuyện khuất tất, những quá khứ tôi lo sợ phải chạm đến bắt đầu biến tan thành khói.
Tiểu Hans nói nhiều lúc trông tôi như một đứa trẻ đánh mất đi vật mình yêu quý, trong mắt luôn chất chứa nỗi u buồn. Tiểu Hans là con trai của ông Hans, vừa tốt nghiệp xong liền tiếp nhận đội bóng của bố, giống như hầu hết những chàng trai Tây Ban Nha, nhiệt tình hài hước, mọi người đều thân thiết gọi cậu ấy là Tiểu Hans. Thật ra, tôi và cậu ấy vốn không quá thân thuộc, khi thật sự thân nhau là vào một lần đội bóng của chúng tôi đã thắng được trận thi đấu quan trọng ở sân khách, trận thi đấu này liên quan đến việc thăng cấp của đội bóng, lúc thắng được trận thi đấu đó, Tiểu Hans từ trên khán đài xông xuống ôm lấy tôi, tôi cũng bị cái không khí kia ảnh hưởng, ra sức ôm lại cậu ấy, thế rồi, ngày hôm đó không hiểu vì sao chúng tôi trở nên thân nhau, cộng thêm trước đây cậu ấy từng du học tại Mỹ, thế nên, trong phút chốc chúng tôi dường như trở thành bạn cũ lâu năm.
Cuộc sống của tôi rất có quy luật, phần lớn thời gian tôi đều ở trong câu lạc bộ của đội bóng, theo chân bác sĩ Mark của đội ghi chép nhật ký đội viên, cũng phụ trách luôn việc thăm khám sức khỏe cho các đội viên, tháp tùng đội bóng đi đá sân khách, lúc hết giờ làm thỉnh thoảng tôi sẽ theo Tiểu Hans học một ít ngôn ngữ Tây Ban Nha được cho là đơn giản, Tiểu Hans là một fan trung thành của Barcelona, đôi khi cậu ấy hay gọi tôi cùng cậu ấy đến sân Rock Camp xem bóng. Lúc nằm trên chiếc giường trong căn hộ, tôi thường hay nhìn bầu trời đêm Tây Ban Nha qua cửa sổ, nghe quảng cáo bằng tiếng Tây Ban Nha, cái thành phố Thượng Hải và chàng trai tên Lam Trinh Liệt ấy dường như đang tồn tại ở một tinh cầu xa xôi nào khác, sau khi đến Tây Ban Nha tôi chỉ gọi cho Phương Hạo một cuộc điện thoại để báo bình an, rồi thì cắt đứt toàn bộ các mối liên hệ với nơi đó.
Tháng năm, đội Atlantis thành công từ đội bóng hạng C thăng cấp lên đội bóng hạng B, huấn luyện viên đội bóng mang hoa của đội viên tặng cho ông ta tặng lại cho tôi, bảo tôi là nữ thần may mắn của đội bóng này, ông ta còn thuận miệng hỏi tôi, có muốn kết hôn với ông ta không, ông ta nói ông ta đối với tôi nhất kiến chung tình. Hôm đó, là lần đầu tiên kể từ sau khi