Ngày 01 tháng 02 năm 2009, Sky Net của Lam Trinh Liệt được niêm yết lên sàn ở phố Wall, người nào đó dẫn theo đội ngũ của mình tổ chức tiệc mừng công, người nào đó trong buổi tiệc mừng công của mình như gió xuân phơi phới. Ống kính lần này được biết bao nhà đài tranh nhau truyền tải. Sau khi kết thúc tiệc mừng công người nào đó đã được lên chương trình một tiết mục Talk Show nổi tiếng của Mỹ, người nào đó nhìn vào màn hình ti vi mà nói, cám ơn tất cả những người đã ủng hộ và đội ngũ xuất sắc của mình, người nào đó còn cám ơn vị hôn thê của người ấy, người nào đó nói vào ngày lễ tình nhân 14 tháng 02 sẽ cử hành hôn lễ với cô ta ở Hong Kong.
Hôm ấy, tôi ngồi trên chiếc xe bus lớn của đội bóng, chúng tôi đang trên đường đi đá sân khách. Hôm ấy, rõ ràng trên xe có khí sưởi, nhưng tôi lại cảm thấy rõ mười mươi cơn gió lạnh lẽo đã chui tọt vào trong khoang xe, lạnh đến thấu xương.
Tôi xin Tiểu Hans mười ngày phép, bảo muốn về nước thăm mẹ, Tiểu Hans không đồng ý, bởi vì, lúc này đang là thời khắc quan trọng của đội bóng, tôi nói với cậu ấy vậy tôi đành từ chức thôi, cuối cùng cậu ấy chỉ cho tôi một tuần ngày phép.
Ngày 10 tháng 02, tôi đứng ngẩn ngơ hồi lâu ở sân bay Pudong, sau cùng, tôi đã mua chiếc vé đến Hong Kong, trước khi lên máy bay tôi tự nói với chính mình tôi chỉ là nhận lời mời của Thái Vi đến nhà cô ấy làm khách, tôi chỉ là có hơi nhớ Phương Hạo mà thôi.
Cái lý do này khi thốt ra, đến tôi cũng không tin.
Thật ra, tôi chỉ là muốn trước khi Lam Trinh Liệt kết hôn được nhìn thấy người nào đó một lần, Phương Hạo nói anh ấy đã nhận được thiệp mời hôn lễ của Lam Trinh Liệt, anh ấy hỏi tôi có muốn đến tham dự không, khi đó, tôi nói, sao mà có thể.
Đúng vậy, sao mà có thể.
Nhưng lúc này tôi đang ở trong nhà Phương Hạo đòi anh ấy cái tấm thiệp kia. Trên tấm thiệp tinh tế, cái tên Lam Trinh Liệt và Triệu Tiên Đế thân mật lồng vào nhau, nhức nhối đôi mắt tôi.
Tôi muốn tạo ra một biểu cảm khá là thoải mái cho bạn tôi thấy để anh ấy đừng lo lắng vì tôi, nhưng chẳng hề thành công.
Ngồi thừ ra trên sofa, tôi buồn bã nói : " Phương Hạo, tôi thật hi vọng đây chỉ là một giấc mơ."
" Lâm Tứ Nguyệt, trên thế gian này không có thuốc hối hận." Phương Hạo đưa tay vò vò mái tóc tôi.
Chúng tôi nhìn nhau không nói, anh ấy khẽ thở dài một hơi.
" Tứ Nguyệt, suốt thời gian dài, tôi cảm thấy em dường như cứ mãi sống trong thế giới của mình, thậm chí là em bị động, em chưa bao giờ biết tranh thủ, mặc dù em yêu cậu ấy biết bao. Cho nên, cuối cùng, có lẽ em đã định sẵn sẽ mất đi cậu ấy. Tại sao tôi lại bị điều đến bên cạnh cậu ấy, kì thật là em biết nguyên nhân mà, chỉ là em giả vờ không biết thôi. Em có biết không, điện thoại của tôi vừa reo, cậu ấy sẽ luôn nhìn về phía tôi, sau đó vểnh tai lắng nghe, cậu ấy như thế đến tôi cũng thấy cảm động, còn em, vẫn luôn tỏ ra bộ dạng trái tim sắt đá. Tứ Nguyệt, trái tim con người làm từ máu thịt, sẽ mệt, sẽ nản, sẽ tâm nguội ý lạnh."
Tôi cuộn chân lại, vùi đầu sâu vào tấm đệm sofa, trong đầu vẫn đang không ngừng lặp lại buổi phỏng vấn Lam Trinh Liệt được nhìn thấy trên tivi trong sân bay mấy giờ trước.
Khi ấy người chủ trì hỏi người nào đó lần yêuđầu là khi nào, một Lam Trinh Liệt vẫn luôn hết sức bảo mật cuộc sống riêng tư lần đầu tiên trả lời câu hỏi của người chủ trì, người nào đó nói là năm người ấy mười bảy tuổi, thuộc kiểu nhận thức muộn màng.
Người chủ trì lần nữa hỏi người nào đó, hiện giờ có phải vẫn còn nhớ nhung không quên mối tình đầu, người nào đó khẽ cụp mắt xuống, khi ngẩng đầu lên đã là dáng vẻ gió thoảng mây trôi, người nào đó nói, đã từng nhìn thấy câu nói thế này trong một cuốn sách, đa số mối tình đầu đều không trọn vẹn, người nào đó cũng không ngoại lệ. Người nào đó nói giờ mình đã thông suốt rồi, tai nạn xe lần ấy khiến người nào đó hiểu được phải trân trọng người trước mặt, cho nên, người nào đó sẽ trân trọng cô gái sắp trở thành vợ của mình tên Triệu Tiên Đế.
Khi ấy, trong sân bay người qua kẻ lại, mặt tôi trắng nhợt, tim như chết lặng. Cuối cùng tôi đã biết, có những thứ sẽ không thể nào quay lại.
Phương Hạo ngồi xuống bên cạnh tôi, tựa đầu của tôi lên bờ vai anh, chúng tôi không ai thốt lời nào cả, đến khi màn đêm phủ vây.
Đêm hôm đó, tôi đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ lạ lùng kì quái.
Đến khi Thái Vi ấn chuông cửa nhà Phương Hạo, tôi trưng ra bộ mặt nhợt nhạt.
" Lâm, lúc này trông cô chẳng khác nào dân tị nạn." Thái Vi chống hông, lắc đầu chào thua.
Vào buổi chiều, Thái Vi một mực kéo tôi đến Trung Hoàn, cô ấy mua sắm những thứ có thể khiến cho tâm trạng phụ nữ tốt lên, thế là, trong tay chúng tôi có thêm rất nhiều túi lớn túi nhỏ, khi chúng tôi về đến nhà Thái Vi, tôi phát hiện một việc hết sức tồi tệ, tôi đã làm mất toàn bộ hộ chiếu, chứng minh thư còn cả ví tiền của mình, Thái Vi lập tức báo cảnh sát.
Lúc chúng tôi đang ăn cơm ở nhà hàng, nghe thấy không ít người đang bàn luận về hôn lễ của Lam Trinh Liệt, bọn họ nói đó là hôn lễ thế kỷ, mọi người vẫn luôn nhiệt thành với cái kết mỹ mãn của hoàng tử và công chúa, vẫn luôn ra rả không chán với những chủ đề như thế, trước giờ vốn không hề ghét tiếng Quảng Đông như lúc này đây, tôi thậm chí cảm thấy đó là thứ ngôn ngữ khó nghe nhất trên thế giới.
Lam Trinh Liệt đúng là tồn tại khắp nơi, trốn cũng trốn không thoát.
Tôi kéo Thái Vi đứng lên, muốn cô ấy đưa tôi đi trải nghiệm