Chương 101
Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Triệu Mạt Thương mở mắt ra đã nhìn thấy bộ dạng Thương Mặc ngơ ngác ngây ngốc nhìn mình, lười biếng cười cười, hai tay quấn lên cổ của Thương Mặc, "Tiểu Đản ~~ "
Đã lâu không có cảm giác như vậy rồi, ngủ một giấc tỉnh lại, người yêu vẫn còn ở bên cạnh, sẽ ấm áp nhìn mình cười.
Bị vẻ mặt và động tác như vậy của Triệu Mạt Thương chọc cho lòng Thương Mặc ngứa ngáy, ôm lấy cả người cô vào lòng, chóp mũi ma sát chóp mũi của cô, "Đã lâu không có như vậy...."
Lông mi rung động vài cái, Triệu Mạt Thương nhìn thiên hạ gần trong gang tấc, có chút cảm khái mà thở dài một tiếng, tay nhẹ vỗ về gò má của Thương Mặc, "Tiểu Đản, em hại chị muốn trốn việc." ^_^
"Ah. . ." Cười khẽ một tiếng, Thương Mặc ngưng mắt nhìn Triệu Mạt Thương, đôi mắt thâm thúy, "Đó là vinh hạnh của em."
Mỉm cười nhìn nàng, Triệu Mạt Thương vốn đang nhẹ vỗ về gò má nàng, tay đổi thành khẽ nựng lấy, giống như làm nũng nói, "Em ~ nghĩ ~ rất ~ đẹp ~ "
Thương Mặc không chút phật lòng, cười híp mắt nhìn cô, "Kỳ thực. . . Kiểm sát trưởng đại nhân nhà chúng ta không cần chủ động trốn việc, bị động là được rồi."
"Bị động?"
"Ừm...." Trong mắt Thương Mặc xẹt qua một tia âm mưu, đem Triệu Mạt Thương áp đến trên giường, nhếch miệng lên, "Ngoan, xin phép nghỉ đi !."
Một mảnh ửng hồng lập tức xuất hiện trên mặt cô, Triệu Mạt Thương đưa tay ra dùng sức nắm cái mũi của nàng, cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói lại không có một chút lực độ nào, "Không cho phép làm bậy, nhanh, để cho chị đứng lên."
Thương Mặc xấu xa cười, hôn lên môi cô, mãi cho đến khi kết thúc mới nói, "Chị ra vẻ đứng đắn thì em cảm thấy thật là đáng yêu nha ~~ "
"Chán ghét ~~" Triệu Mạt Thương liếc nàng một cái, sau đó nhíu lông mày, "Tiểu Đản muốn nhìn chị thực sự đứng đắn sao?"
Lập tức từ trên người Triệu Mạt Thương ngồi bật dậy, Thương Mặc làm bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, "Lão bà đại nhân, mời ~~ "
Hài lòng đứng dậy, sờ sờ đầu của nàng, Triệu Mạt Thương nhíu mày lại nhìn xuống bởi vì lúc trước bị Thương Mặc ôm lên giường không có thay chính trang, kéo tủ quần áo ra cầm một bộ khác thay đổi.
Ngây ngốc ngơ ngác ngồi ở trên giường xem bộ dạng Triệu Mạt Thương thay quần áo, Thương Mặc nhìn thân thể hoàn mỹ trắng nõn, dục vọng vốn nhẫn nhịn rất lâu bỗng nhiên bạo phát, xuống giường từ sau lưng ôm lấy Triệu Mạt Thương, môi ở trên da thịt trắng nõn của cô hôn xuống, tay cũng xoa khối đầy đặn bị nội y bao quanh của Triệu Mạt Thương.
"A. . ." Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị đối đãi như vậy, Triệu Mạt Thương yếu đuối ở trong lòng Thương Mặc, vội vàng vươn tay cầm lấy tay Thương Mặc, "Tiểu Đản, buổi chiều chị đã hẹn với người bị hại rồi."
Đình chỉ động tác hôn bả vai và vuốt ve khối đầy đặn, tay Thương Mặc ôm lấy Triệu Mạt Thương, khuôn mặt chôn ở sau lưng của cô, hít thở sâu vài cái, buông tay ra, "Vậy buổi tối thì sao."
"Ừm." Ra vẻ bình tĩnh trong mắt lại khó dấu tia thẹn thùng, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng lên tiếng, dùng tốc độ nhanh hơn mặc quần áo vào.
Trong lúc nhất thời hai người đều có chút trầm mặc, Thương Mặc dời tầm mắt đi chỗ khác lại nghĩ đến chuyện khác để khắc chế dục vọng của mình.
"Buổi chiều em đi chỗ của chị thực tập!" Đợi sau khi Triệu Mạt Thương thay quần áo, đi giây, rửa mặt xong, Thương Mặc bỗng nhiên mở miệng nói như vậy.
Sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ nguyên nhân, Triệu Mạt Thương ôn nhu cười cười, "Em không phải rất bận rộn sao? Công việc của em . . ."
"Không được." Thương Mặc đút tay vào túi quần, nghiêm nét mặt nói, "Cận Phi Hàn quá mức đê tiện, em sợ hắn nhân cơ hội xuống tay với chị."
"Không phải em đã phái người bảo hộ chị rồi sao?" Triệu Mạt Thương trêu chọc mái tóc của Thương Mặc, cười đến mức dị thường ngọt ngào, "Hơn nữa em nói nơi này là địa bàn của em, bọn họ sẽ không dám khinh cử vọng động*."
*hành động thiếu suy nghĩ
Do dự một chút, Thương Mặc nhíu lông mi lại, nhìn Triệu Mạt Thương hồi lâu, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, cuối cùng gãi đầu nói, "Vậy được rồi, có bất kỳ chỗ nào không thích hợp, lập tức gọi điện thoại cho em ngay."
"Được." Triệu Mạt Thương cưng chiều hôn nàng một cái, "Tiểu Đản thật ngoan."
Tiễn Triệu Mạt Thương đến Viện kiểm sát, sau đó nhìn cô đi vào, Thương Mặc không có lập tức rời đi, mà gọi điện thoại gia tăng thêm người canh gác, cho đến khi xác định toàn bộ xung quanh Viện kiểm sát đều có thủ hạ của mình, sau đó Thương Mặc mới lái xe rời đi.
Bởi vì buổi trưa cha mẹ mình xuất hiện thúc đẩy nàng và Thương Mặc triệt để hòa hảo, toàn bộ buổi chiều tâm tình Triệu Mạt Thương luôn rất tốt, lần đầu tiên nở nụ cười với những kiểm sát trưởng khác, trong lúc nhất thời Viện kiểm sát và cả văn phòng công tố đều có chút ý kiến bàn luận xôn xao.
Hỏi thăm qua người bị hại của một vụ án, sau đó, Triệu Mạt Thương đem vụ án chỉnh lý lại, xác định sự tình làm đã gần xong, rót chén trà xem hình Thương Mặc trong điện thoại mà ngày đó Thương Mặc gửi cho cô, mỉm cười.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Triệu Mạt Thương vẫn còn ngẩn người cất điện thoại di động nhàn nhạt nói, "Mời vào."
Cửa bị mở ra, Tiểu Vương đứng ở cửa ra vào, bên cạnh còn có một cụ già quần áo lam lũ.
Triệu Mạt Thương ngẩn người, có chút kỳ quái nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương liền vội mở miệng, "Triệu tỷ, vị lão tiên sinh này nói, là chú của ngài bảo ông ấy tới."
Rõ ràng run lên một cái, trong tròng mắt Triệu Mạt Thương hiện lên nghi ngờ, nhìn ông lão có chút hoài nghi.
Một tay đem điện thoại di động nắm ở trong tay, trước tiên ấn số điện thoại của Thương Mặc, ngón cái đặt ở phím quay số điện thoại tạm thời không bấm, Triệu Mạt Thương đối với Tiểu Vương gật đầu, "Làm phiền cậu Tiểu Vương."
Tiểu Vương lên tiếng sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại, Triệu Mạt Thương mở miệng đang muốn nói cái gì, lão nhân "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Triệu kiểm sát trưởng, van cầu cô cứu Triệu đội trưởng a."
Triệu Mạt Thương ngây người, sau đó lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đứng lên vội vã đi tới, rồi lại ở cách đó không xa ngừng lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Lão nhân gia nói Triệu đội trưởng, chính là đội trưởng Triệu Niệm Chiêu sao?"
Nàng là muốn tiến lên đỡ ông lão dậy, nhưng nghĩ đến Thương Mặc nói qua Cận Phi Hàn quỷ kế đa đoan, cô thực sự không dám mạo hiểm. Dù sao nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, sợ rằng không chỉ cô sẽ bị mang về kinh đô, ngay cả Thương Mặc cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Phải phải phải......" Ông lão gật đầu như giã tỏi vậy, "Triệu kiểm sát trưởng, trước đây Triệu đội trưởng nói qua, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì bảo ta tìm cô."
Do dự một lúc lâu, cuối cùng là không đành lòng làm cho một ông già như vậy quỳ trên mặt đất, Triệu Mạt Thương đi tới đỡ ông lão dậy, "Lão tiên sinh, tới, ngồi xuống từ từ nói."
"Ôi chao..... Được." Ông lão được đỡ ngồi vào cái ghế bên cạnh, Triệu Mạt Thương lôi kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh hắn, "Lão tiên sinh, là Triệu đội trưởng cùng ngài nói muốn tìm tôi, thì nói chú của tôi bảo ngài tới tìm sao?"
"Đúng vậy." Ông lão nhìn Triệu Mạt Thương, rất kích động nói, "Triệu đội trưởng nói ngài là cháu gái của Triệu kiểm sát trưởng, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."
Triệu Mạt Thương sững sờ, tiếp theo thăm dò nói, "Ông nói Triệu kiểm sát trưởng. . . Là. . ."
"Kiểm sát trưởng Triệu Đình