Chương 115
Uông Minh đứng ở cửa nhìn thấy hai người ôm nhau cùng một chỗ, siết chặt nắm tay, vẻ mặt thống khổ mà dựa vào tường.
Vô luận Thương Mặc khuyên như thế nào, Triệu Mạt Thương nhất định cho rằng là cô làm hại Thương Thần Nho gặp chuyện không hay, nước mắt từ đầu đến cuối chưa từng ngưng lại, làm cho Thương Mặc tay chân luống cuống mà bối rối.
"Ngoan, không khóc...." Không ngừng lặp đi lặp lại lời giống vậy, Thương Mặc ôm sát Triệu Mạt Thương, "Không khóc, không khóc....."
Nhẹ lôi kéo góc áo của Thương Mặc, Triệu Mạt Thương hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, "Tiểu Đản.....em không phải.....sẽ có nguy hiểm đi?"
"Sẽ không đâu." Trong đầu Thương Mặc loạn thành một đoàn, đem Triệu Mạt Thương ôm vào trong lòng mà an ủi, "Có chị ở đây, em sẽ không việc gì, nghe lời, đừng loạn tưởng."
"Nhất định bởi vì chị......" Nữ nhân ngày thường thông minh nhạy bén lúc này giống như chui vào ngõ cụt, nước mắt đầy mặt, khóc thút thít nói, "Đều là bởi vì chị.....Nếu em không quen biết chị, em cũng sẽ không bị thương....."
Vẫn đối với Thương Mặc bởi vì chuyện nàng bị Cận Phi Hàn mưu sát mà canh cánh trong lòng, Triệu Mạt Thương từ trong lòng Thương Mặc tránh ra, bả vai gầy gòm run rẩy, "Tiểu Đản, nếu không chúng ta.... ô ....."
Thương Mặc đem cô áp đảo trên mặt đất, môi của mình nặng nề mà khắc trên môi của cô, một hồi dây dưa, khó có được một lần không chút nào thương tiếc mà cắn nát môi Triệu Mạt Thương, mắt đỏ quan sát xem cô muốn nói gì, "Chị muốn nói cái gì?"
Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, Triệu Mạt Thương lau nước mắt, "Là chị liên lụy đến em..."
Khẽ cắn môi, Thương Mặc lại một lần nữa hôn Triệu Mạt Thương, thẳng đến khi không thể thở nổi mới buông lỏng một chút, âm thanh khàn đặc, "Cái gì hả?"
"Chị......" Triệu Mạt Thương kinh ngạc nhìn Thương Mặc, "Chị......"
"Mặc kệ." Thương Mặc tức giận mà nói một câu, cúi đầu lại một lần nữa hôn nữ nhân đã toàn thân vô lực, mãi đến cuối cùng nằm ở trên người Triệu Mạt Thương, "Bất luận là gì.... Không cho phép chị rời khỏi em......"
Nhẹ tay vỗ về sau gáy Thương Mặc, Triệu Mạt Thương nghe tiếng Thương Mặc nỉ non, tâm trạng một hồi mâu thuẫn.
Cô thậm chí vừa mới tưởng tượng..... Cứ như vậy quay về Kinh đô, tất cả mọi chuyện làm theo nguyện vọng của cha mẹ mình, chỉ cầu bọn họ không cần lại gây tổn thương cho Thương Mặc.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như mình làm như vậy, Thương Mặc nhất định sẽ rất thống khổ đi.
Hai người nằm trên đất không biết bao lâu, dần dần khôi phục lại lý trí, Triệu Mạt Thương tự hỏi, cuối cùng thở dài, "Tiểu Đản, thật xin lỗi, vừa rồi lại có thể có ý niệm như vậy trong đầu."
"Cho nên?" Thương Mặc ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt mơ hồ có nước mắt dâng lên, giọng nói vừa ủy khuất vừa sợ hãi, "Ba ba không thấy, chị cũng không cần em nữa sao?"
"Không có." Triệu Mạt Thương đưa tay khẽ vuốt gò má của nàng, "Tiểu Đản rất thông minh, ba ba rất nhanh sẽ tìm được, chị cũng sẽ không có không cần em."
"Thật sự?" Hít hít mũi, Thương Mặc bán tín bán nghi mà nhìn cô.
"Thật sự." Kéo nàng vào trong lòng mình, Triệu Mạt Thương cúi đầu hôn lên khóe mắt Thương Mặc đang đầy nước mắt, "Làm sao bỏ được."
"Không cho phép gạt em."
"Ừ."
Hai người ôm nhau nằm trên mặt đất của phòng thể thao, Thương Mặc mệt mỏi chui vào trong lòng Triệu Mạt Thương, ôm chặt lấy thắt lưng cô.
Điện thoại di động đặt trong túi áo rung lên, Thương Mặc lấy điện thoại, nhận lấy, bộ dạng đang mơ mơ hồ hồ giống đang chuẩn bị ngủ, hoàn toàn biến mất, dùng cả tay và chân bò dậy, "Tôi lập tức đến."
Lôi kéo Triệu Mạt Thương đứng dậy, Thương Mặc thả lại điện thoại vào trong túi áo, "Liên Ám thúc đã tỉnh."
Hai người đi ra khỏi cửa, Thương Mặc nhìn thấy Uông Minh đang ngẩn người, liền khẽ gật đầu, "Đi thôi, quay về bệnh viện."
"Dạ." Uông Minh lên tiếng sau đó tiến lên trước, Triệu Mạt Thương nhìn thấy bóng lưng của anh ta, tay đang nắm tay Thương Mặc không nhịn được nắm thật chặt.
Cảm giác được hành động của Triệu Mạt Thương, Thương Mặc quay đầu nhìn Triệu Mạt Thương, có chút nghi ngờ, tay vẫn cùng nhau mười ngón đan chặt vào nhau.
Trở lại bệnh viện, Thương Mặc vào phòng bệnh, nhìn thấy Liên Ám rất kích động mà đi tới, "Liên Ám thúc, ba của tôi ở đâu?"
Liên Ám tâm trạng phức tạp mà nhìn Thương Mặc hồi lâu, thở dài, "Thiếu chủ, Bang chủ nói Ngài đã đủ năng lực gánh vác."
Bước chân bị kìm hãm, Thương Mặc thu hồi thần sắc trên mặt, nhìn Liên Ám, "Lời này của Liên Ám thúc là có ý gì?"
"Bang chủ nói Ngài không nên thương tâm hoảng loạn, bình tĩnh mà kiểm soát cục diện, đối phó với các thế lực thù địch." Liên Ám nhìn thân mình đã bắt đầu run rẩy của Thương Mặc, vẻ mặt không đành lòng, lại tiếp tục nói, "Bang chủ.... Thời điểm chúng tôi đến một vách núi dốc....."
"Tôi có việc đi trước." Bị sợ hãi chiếm giữ trái tim lẫn trí óc, Thương Mặc bỗng nhiên dừng bước, không dám nghe tiếp, chạy ra ngoài, Triệu Mạt Thương vội vàng đuổi theo, "Tiểu Đản...."
"Thiếu chủ!" Liên Ám lớn tiếng gọi Thương Mặc, "Bang chủ nói, luôn trốn tránh không bao giờ có thể giải quyết được vấn đề."
Đã đến cửa, Thương Mặc dừng lại, tay run rẩy vịn cánh cửa, giọng đầy chua sót, "Ba của tôi còn nói cái gì nữa không?"
"Bang chủ nói, Ngài không còn là Thiếu chủ nữa rồi." Lời Liên Ám nói ra, làm cho mọi người ở trong phòng bệnh cả kinh, ngơ ngác mà nhìn nhau.
"......" Thương Mặc trầm mặc một lúc lâu, môi dưới bị cắn đến chảy máu, mọi người thấp thỏm không yên mà trầm mặc, mãi đến khi mọi người cảm thấy sắp bị bức đến điên, Thương Mặc bất ngờ nói, "Tôi hiểu được."
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho mọi người cả kinh, Thương Mặc xoay người, đi đến trước giường bệnh Liên Ám, "Còn có gì không?"
Lắc đầu, Liên Ám nhìn Thương Mặc thầm than, "Thiếu chủ, chờ thương thế tôi tốt hơn, tôi đến bảo vệ Người."
Hít một hơi thật sâu, Thương Mặc gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, "Được, chú dưỡng thương cho tốt đi."
"Được." Liên Ám đáp.
"Uông Minh, Huyên tỷ, vết thương của hai người ra sao rồi?"
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, Thiếu chủ yên tâm."
"Cho hai người hai ngày nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong.... Đến biệt thự Thành Đông bên kia tìm tôi." Thương Mặc bỏ lại một câu, nắm tay Triệu Mạt Thương đi ra khỏi phòng bệnh, sớm đã không còn yếu đuối và thống khổ nữa.
Sau khi Liên Ám thương thế tốt lên, giống như lúc đi theo bên cạnh Thương Thần Nho, bình thường vẫn đi theo bảo vệ Thương Mặc.
Thương gia đột nhiên bị tập kích, chuyện Thương Thần Nho bị truy kích té xuống vách núi truyền đến Hắc bang ở khắp nơi, Hắc đạo ở phía Nam dường như biến đổi thế lực phản động ngóc đầu trở lại.
Lúc bị tập kích bất ngờ, bởi vì trước đó Thương Thần Nho đã phán đoán đúng, tổn thất kỳ thực cũng không nhiều, việc duy nhất làm bất ổn lòng người đó là chuyện tình Bang chủ chết đi.
Thương Mặc ở trong trên dưới Thanh Long Bang vốn đã tích lũy uy vọng nhất định, lúc này cũng không có vì vậy mà suy sút tinh thần nhiều, mà lấy thủ đoạn phương pháp khắc nghiệt áp chế những bang phái đã bắt đầu có chút hành động rục rịch.
Không đến một