Chương 122
"Mạt Thương, em... " Vẻ mặt của Tào Minh Nghĩa không thể tin tưởng nổi cúi đầu nhìn cây súng lục nhỏ, lại nhìn Triệu Mạt Thương, sau đó tức giận đối với Ngô thúc nói, "Chuyện gì xảy ra! ! !"
"Tôi...." Ngô thúc hình như cũng sợ ngây người, nhìn xem Triệu Mạt Thương đem súng lục chỉ thẳng vào ngực Tào Minh Nghĩa, chậm rãi đứng thẳng người lên, rất luống cuống, "Thiếu chủ. . . Tôi cũng không biết. . . Cái này. . . Cái này. . ."
"Thiếu chủ?" Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng nhíu mi, nhìn xem Tào Minh Nghĩa với vẻ mặt băng lãnh, "Hai chữ Thiếu chủ tôi thường xuyên nghe người ta gọi Tiểu Đản nhà tôi nha, Tào Minh Nghĩa, anh vẫn nên thôi đi."
"Em..." Tào Minh Nghĩa nghe xong, cả khuôn mặt đều bắt đầu tái nhợt, nhưng vẫn kiêng kỵ khẩu súng trên tay Triệu Mạt Thương, đè xuống phẫn nộ, "Mạt Thương, bỏ súng xuống đi."
Triệu Mạt Thương nơi nào để ý đến hắn, súng trên tay còn cố định trên ngực Tào Minh Nghĩa rất cẩn thận nói, "Bảo người của anh tốt nhất không nên khinh cử vọng động*."
*hành động thiếu suy nghĩ
"Mạt Thương, em sẽ không nổ súng." Tào Minh Nghĩa bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tự tin, cúi đầu nhìn xem Triệu Mạt Thương, "Em không thể nào giết người."
Triệu Mạt Thương nhìn thẳng vào hắn ta, giọng nói lạnh lùng như cũ, "Thử xem?"
Thần tình trên mặt bị kiềm hãm, Tào Minh Nghĩa nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Mạt Thương, nhìn ra bên trong trong lòng kiên định, phất tay một cái ý bảo thủ hạ của mình để súng xuống.
Thương Mặc từ đầu tới đuôi đều đứng ở một bên ôn nhu nhìn mọi hành động của Triệu Mạt Thương, lúc này thấy người của hai bên đều bỏ súng xuống, liền khom lưng nhặt lên ba lô một lần nữa đeo lại trên lưng, dao găm dắt trở về bên hông, súng lục cũng được nhặt lên nắm trong tay, lúc này mới đi tới trước mặt Tào Minh Nghĩa, súng trên tay đặt lên huyệt thái dương của hắn.
"Thương Mặc, mày không muốn sống đi ra sao?" Cảm giác huyệt thái dương bị Thương Mặc cầm súng chỉ vào, so với cảm giác ngực bị Triệu Mạt Thương cầm súng chỉ vào muốn khiến người sợ hãi càng nhiều hơn, Tào Minh Nghĩa nỗ lực vẫn duy trì trấn định nhìn Thương Mặc, "Giết tao, chúng mày sẽ không có biện pháp rời đi nơi này."
Không để ý đến lời nói của Tào Minh Nghĩa, Thương Mặc ôn nhu nhìn Triệu Mạt Thương, "Để em."
Nàng biết Triệu Mạt Thương quả thực ghét nhất giết người, vì vậy, cây súng kia bị nắm trong tay, chỉ sợ cũng làm cho Triệu Mạt Thương rất là khó chịu rồi.
"Được." Thu hồi lại súng, rất cảnh giác nhìn Ngô thúc, Triệu Mạt Thương cũng không phải là bởi vì không muốn giết người, mà là cảm giác mình ở phương diện này chung quy không có kinh nghiệm bằng Thương Mặc, tình hình như bây giờ, Tào Minh Nghĩa ở trong tay Thương Mặc, so với ở trong tay cô càng hữu dụng nhiều hơn.
Thương Mặc đi vòng qua sau lưng Tào Minh Nghĩa, nòng súng thủy chung không rời huyệt thái dương của Tào Minh Nghĩa, ghé vào lỗ tai hắn rất nhẹ nói, "Tao không có ý định đi."
Bên ngoài tiểu giáo đường bỗng nhiên tiếng gió thổi từng cơn, sau đó vang lên các loại tiếng đấu súng, thậm chí có tiếng pháo nổ cực lớn, sắc mặt Tào Minh Nghĩa tức trở nên trắng bệch, "Cái này. . . Chuyện gì xảy ra?"
"Không có chuyện gì xảy ra." Thương Mặc đứng ở phía sau hắn, rất bình tĩnh nói, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói, "Mấy người các ngươi có thể động thủ."
Hai mươi mấy người thủ hạ của Tào Minh Nghĩa bỗng nhiên có người cầm súng bắn chết người bên cạnh, trong lúc nhất thời hai mươi mấy người loạn cả một đoàn, tiếng súng không ngừng, Tào Minh Nghĩa nhìn xem một màn này, thân thể bắt đầu kịch liệt run lên.
Thương Mặc như trước vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ là trong lời nói có một chút khiến người ta khó có thể phát giác ôn nhu, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, "Ngoan, đến bên cạnh em, không muốn xem thì ôm lấy em."
Tình cảnh máu tanh như vậy, Triệu Mạt Thương nhất định thấy rất khó chịu a!.
Khẽ gật đầu một cái, Triệu Mạt Thương thương thủy chung chỉ vào Ngô thúc, đôi mắt băng lãnh, "Ngô thúc, tôi không nghĩ tới ngày đó chú lại có thể làm như vậy."
Ngô thúc nhìn Triệu Mạt Thương hồi lâu, thở dài, "Đây đều là mệnh lệnh của cấp trên."
Cắn môi dưới, tay Triệu Mạt Thương hơi có chút run rẩy, nhìn Ngô thúc đôi mắt phiếm hồng.
Dù sao, người cô tín nhiệm nhiều năm như vậy lại có thể bắt cô làm mồi nhử uy hiếp Thương Mặc, cái này thật sự. . . Quá khó để cho cô có thể tiếp nhận được.
Thừa dịp Triệu Mạt Thương tâm tình còn có chút kích động, Ngô thúc bỗng nhiên nhấc chân đá bay súng trên tay Triệu Mạt Thương, Thương Mặc sững sờ, lập tức giơ súng muốn bắn chết Ngô thúc, Tào Minh Nghĩa bị nàng nắm lập tức một cái khuỷu tay đụng đánh vào trên người Thương Mặc, mà chính mình tránh thoát.
Thương Mặc không chút do dự đem Triệu Mạt Thương hộ tống đến phía sau mình, chỉ là Ngô thúc lại lôi kéo Tào Minh Nghĩa chạy ra ngoài.
Mười mấy người bên ngoài tiểu giáo đường vọt vào, hiệp trợ người trong giáo đường giết những người của Tào Minh Nghĩa, tiếng súng bên ngoài giáo đường dần dần thưa thớt, Thương Mặc quay người lại, ôm thật chặt Triệu Mạt Thương vào trong ngực.
Nàng từ lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy Triệu Mạt Thương liền muốn làm như vậy rồi, chỉ là thời cơ còn chưa tới.
"Thực xin lỗi, Tiểu Đản." Bị ôm vào trong ngực, Triệu Mạt Thương cũng kích động, lại vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, "Chị vừa mới. . ."
"Không quan hệ." Thương Mặc tự nhiên biết cô đang vì chuyện đặt hai người trong chốc lát sơ sẩy để Tào Minh Nghĩa chạy thoát mà áy náy, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, "Ngày hôm nay, công lao của chị rất lớn đó nha."
-------
Bên kia, Triển Dương đang ở thành phố Z bố trí cái gì đó, Uông Minh bỗng nhiên đến đây, nhìn hắn không nói được một lời.
"Uông Minh, sao cậu lại tới đây?" Có chút kinh ngạc nhìn hắn, đồng thời lại có chút chột dạ, Triển Dương rất không hiểu hỏi.
"Triển Dương, vì sao?" Uông Minh mặt không chút thay đổi, giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình gì, "Cậu cùng mấy người chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tại sao phải làm như vậy?"
"Cái gì làm như vậy?" Trong lòng cả kinh, nhưng nét mặt vẫn duy trì vô tội nghi hoặc, Triển Dương nhìn Uông Minh, "Cậu đang nói cái gì vậy Uông Minh?"
Từng bước một tới gần Triển Dương, bước chân của Uông Minh có vẻ vô cùng trầm trọng, làm cho Triển Dương không rõ cảm thấy rất có cảm giác áp bách, mở miệng lần nữa, "Thiếu chủ không phải bảo cậu khống chế tốt tất cả tình huống của thành phố X bên kia sao? Tại sao cậu lại chạy tới