Chương 125
"Được rồi, Tiểu Đản, em không có nói với chị là chuyện gì xảy ra. . ." Thấy Thương Mặc càng muốn mày nhíu lại càng chặt, Triệu Mạt Thương không khỏi bắt đầu đau lòng, mở miệng cố ý dời đi sự chú ý của nàng nói.
"Cái này a. . ." Thương Mặc nhức đầu, nằm ngửa ở trên giường, nhìn trần nhà, giọng nói bỗng nhiên hạ thấp xuống, "Ba ba của em lần kia. . . Có lẽ là do Tào Minh Nghĩa hạ thủ !. "
"Cái gì?" Triệu Mạt Thương vốn đang nằm lập tức ngồi dậy, cảm thấy rất khiếp sợ nhìn Thương Mặc một lúc lâu, tâm tình cũng theo nàng mà hạ thấp xuống, viền mắt cũng đỏ, "Xin lỗi. . . Tiểu Đản, thực sự. . . Xin lỗi. . ."
Ngẩn người, Thương Mặc cũng ngồi xuống theo, cảm thấy thực khó hiểu, sau một khắc chợt tỉnh ngộ lại, ôm chặt Triệu Mạt Thương, "Tào Minh Nghĩa không phải chị thả đi, là em cố ý thả đi. . ."
Thần tình bị kiềm hãm, Triệu Mạt Thương nhìn Thương Mặc hồi lâu, tiếp theo có chút cẩn thận nói, "Không phải. . . Không phải chị thả đi sao?"
Nếu như không phải nàng trong chốc lát thất thần, đâu có thể để cho Ngô thúc chạy mất, cũng lại càng không để cho Ngô thúc có cơ hội cứu Tào Minh Nghĩa trốn thoát.
"Đứa ngốc. . ." Đem cô một lần nữa ôm vào trong ngực nhất tề nằm lại trên giường, Thương Mặc cúi đầu cọ xát vào cổ Triệu Mạt Thương, vốn bởi vì nhớ tới ba ba mà hạ tâm tình cũng theo một lần nữa tung bay, "Người của em đều có thể đem người của hắn núp ở nơi đó tiêu diệt hết, đâu có khả năng bởi vì sai lầm thả hắn đi mất."
"Tiểu Đản, chị phát hiện. . ." Nghe nói như thế, tâm tình vẫn hổ thẹn lập tức tiêu thất, trên tay Triệu Mạt Thương cầm lấy góc áo Thương Mặc, "Lệnh Hồ Huyên đánh giá em thực sự không sai đâu. "
"Hả?"
"Tiểu hồ ly. . ." Có chút tự hào nói, cặp con ngươi đen kia của Triệu Mạt Thương có vẻ lóe sáng lóng lánh, "Tiểu Đản, ngày hôm nay em thật giỏi. "
"A. . ." Sủng ái mà ôm Triệu Mạt Thương trở mình, lại để cho cô úp sấp trên người mình, Thương Mặc nhìn thẳng vào mắt cô, "Về sau, nếu như lại xảy ra.... Như vậy ngoài ý muốn, không cho phép suy nghĩ, ngoan ngoãn chờ em đến."
"Nếu như là sẽ liên lụy đến em thì sao?" Triệu Mạt Thương thu hồi tươi cười, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt của Thương Mặc, giọng nói vô cùng mềm nhẹ, "Chị không muốn em bởi vì chị xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. "
"Nếu như chị đã xảy ra chuyện, em cũng sẽ xảy ra chuyện như thế. " Trên mặt Thương Mặc một điểm tiếu ý cũng không có, giọng điệu có vẻ hết sức nghiêm túc, " Thế thì chẳng bằng, chờ em đi qua cứu chị. "
"Em...." Bởi vì động tác ghé vào trên người Thương Mặc mà cúi đầu mắt nhìn xuống Thương Mặc, Triệu Mạt Thương nhẹ tay nhẹ vỗ về gò má của Thương Mặc, "Tự tử là chuyện ngu nhất trên cái thế giới này, không cho phép làm loại sự tình này. Như chuyện hôm nay vậy, tuy là em đã bố trí xong tất cả, nhưng khi tại trong giáo đường vẫn quá nguy hiểm....."
"Mặc kệ nó..." Thương Mặc quay người đem Triệu Mạt Thương đặt ở trên người, cau mày lầm bầm, "Chị lại muốn giáo dục em, ngược lại em bất kể. . ."
"Tiểu Đản. . ." Không có biện pháp gây khó dễ cho Thương Mặc , Triệu Mạt Thương nhẹ tay nhẹ xoa vành tai Thương Mặc, "Em ah, chỉ cho phép Châu Quan phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn. "
"Đúng vậy." Thương Mặc rất bá đạo nói, "Thương Thiếu chủ muốn phóng hỏa liền phóng hỏa!"
"Em còn rất bá đạo nha. . ." Liếc nàng một cái, Triệu Mạt Thương đem nàng từ trên người mình đẩy tới một bên, "Trước đây không biết là người nào, còn nói với chị không phải con nhà giàu....."
Kết quả đâu, lái xe xịn ở biệt thự còn có một đoàn người hầu hạ.
Lời này nhưng lại không có nói ra, Triệu Mạt Thương chỉ nói xong thấy sắc mặt của Thương Mặc lúc xanh lúc trắng, cũng liền không nói nữa, "Được rồi, không nói em nữa...."
"Hắc. . ." Thương Mặc cười khúc khích, lấy lòng nhìn Triệu Mạt Thương, "Chúng ta đi ngủ có được hay không, ngủ ngon a. . ."
Bị nàng vừa nói như vậy, đột nhiên cảm giác được đáy mắt Thương Mặc quầng thâm rất dễ làm người khác chú ý, Triệu Mạt Thương tâm tê rần, kéo qua chăn đắp lên mình và nàng, "Nhanh ngủ đi. "
Lấy hiểu biết của cô đối với Thương Mặc, cái người này từ hôm nay gặp mặt bắt đầu liền vẫn đối với chính mình nhu tình mà cười, nhất định là từ ngày mình bị cướp đi thì liền không có ngủ qua.
"Ừ." tiến vào trong lòng Triệu Mạt Thương, Thương Mặc tìm một tư thế có thể làm cho mình thoải mái, tay vẫn ôm eo của cô, rất nhanh liền ngủ mất rồi.
Triệu Mạt Thương nghe từng tiếng hít thở, nhẹ tay nhẹ nhàng ở trên lưng Thương Mặc vỗ về, ngưng mắt nhìn Thương Mặc hồi lâu, dần dần cũng theo nàng ngủ thiếp đi.
"Thiếu chủ các nàng trở về phòng rồi hả?" Uông Minh và Lệnh Hồ Huyên sau khi trở về, nghe được Thương Mặc trở lại một cái liền ôm Triệu Mạt Thương trở về trong phòng, không khỏi sắc mặt đều có vẻ rất cổ quái.
Linh Lung ừ nhẹ một tiếng, nhìn Lệnh Hồ Huyên, "Thiếu chủ căn dặn bảo hai người tăng cường lực độ đả kích, xem Triển Dương, có thể khai ra bao nhiêu bộ bao nhiêu lời. "
Gật đầu, Lệnh Hồ Huyên đi tới bên cạnh Linh Lung, cầm lấy tay cô, "Linh Lung, chuyện bên của em cũng xong rồi sao?"
"Ừ."
"Chúng ta đây cũng trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi, mệt mỏi quá. " Lệnh Hồ Huyên giả vờ đáng thương mà nhìn cô, tay lượn quanh lên cổ Linh Lung, được không?"
Tuy là cùng Lệnh Hồ Huyên đã xác định quan hệ người yêu, chuyện thân mật nào đó cũng đã làm, ngay trước mặt rất nhiều người bị đối đãi như thế, khuôn mặt Linh Lung lập tức biến đỏ, đang muốn mở miệng cự tuyệt đồng thời lấy tay nàng ra, ánh mắt chạm đến đáy mắt uể oải của Lệnh Hồ Huyên, tâm lập tức mềm nhũn, "Được. "
Người vốn thoạt nhìn vẻ mặt đáng thương quét một cái sạch, Lệnh Hồ Huyên cười tươi như hoa, ôm lấy cánh tay Linh Lung, giọng điệu ngọt ngào nị nị, "Tiểu Linh Lung thật tốt. "
Trên người một hồi nổi da gà đứng lên, hai hàng lông mày của Linh Lung co quắp vài cái, muốn cùng Lệnh Hồ Huyên nói không nên được voi đòi tiên, lại có chút không nỡ,