Chương 129
Đi theo Đan Trác tới tập đoàn Trường Vĩnh, nhìn những người đó hoặc ước ao hoặc cung kính hay là ánh mắt khinh thường, trong lòng Triệu Mạt Thương vẫn một mảnh yên tĩnh.
Đối với cô mà nói, cô quen thuộc về lĩnh vực để làm một kiểm sát trưởng, sở dĩ cô sẽ bởi vì cố sự phía sau của người phạm tội mà động dung, hay hoặc là bởi vì người bị hại gặp thảm thương mà đồng tình, càng có thể thật sự vì nước mắt của thân nhân đương sự mà cũng có dục vọng lã chã rơi lệ, mà ở nơi này trong tập đoàn tràn đầy những kẻ ngươi lừa ta gạt, đối mặt hơn mấy ngàn người bày ra các loại gương mặt bất đồng, cô cũng không có một chút cảm giác nào.
"Con có muốn đi phòng tư pháp hay một số bộ phận khác không?" Mang theo Triệu Mạt Thương ở trong công ty tuần tra một vòng, Đan Trác thản nhiên mở miệng nói, "Đối với những bộ phận này có lẽ con sẽ tương đối quen thuộc đó."
"Mẹ có thể trực tiếp khiến con không cần xuất hiện ở trước mặt mọi người." Triệu Mạt Thương đối với lời nói của mẹ mình không thèm để ý chút nào, chỉ đứng ở bên cạnh tủ sách trong phòng làm việc của Đan Trác, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Trực tiếp làm tạp vụ cũng được, con gần đây không có thói quen cùng người bình thường giao tiếp. "
"Ha ha....." Đan Trác cười cười, ngồi ở sau bàn làm việc lên tiếng, "Muốn từ tầng dưới chót nhất bắt đầu đi lên sao?"
Khiêu mi, Triệu Mạt Thương không có quay người, hai tay ôm ngực, trên người lộ ra khí tức lạnh như băng, "Mẹ đánh giá cao con rồi. "
"Được rồi. " Đan Trác nhún nhún vai, nói tiếp, "Con gái của ta không cần mệt mỏi như vậy, trước tiên đi tới phòng tư pháp đi."
"Không cần. " Triệu Mạt Thương xoay người, nhìn thẳng vào mẹ mình, "Sở trường của con là phương diện về hình pháp cùng với hình sự, cho dù mẹ để cho con giúp mẹ thiết kế hợp đồng, cũng sẽ học chậm hơn so với người tốt nghiệp chuyên môn về luật thương mại. Chẳng bằng để cho con từ chỗ cao nhất làm lên. "
Huống chi, tại phòng pháp vụ, đối mặt với lĩnh vực quen thuộc nhất, sợ rằng tốc độ phát triển của cô sẽ rất chậm.
"Như vậy...." Đan Trác gật đầu, hai tay chống cằm, "Vậy.... Con làm thư ký của ta đi. "
Nheo lại mắt, dáng vẻ suy tư của Triệu Mạt Thương lúc này cùng với dáng vẻ suy tư của Thương Mặc giống nhau như đúc, sau nửa ngày mới nói, "Được. "
Làm thư ký của Đan Trác, có thể tiếp xúc với những người khác nhau, cũng tốt.
"Được rồi, đến giờ cơm trưa rồi, đi thôi, ăn cơm trưa. " vỗ vỗ tay, đứng lên, Đan Trác từ sau bàn làm việc đi tới bên cạnh Triệu Mạt Thương, "Mạt Thương, vẻ mặt vừa rồi của con...."
Giơ lên lông mày, như trước bảo trì nét mặt thản nhiên, Triệu Mạt Thương mím mím môi nhìn mẹ mình vẫn không nói một lời.
"Ah, cùng Thương Mặc có điểm giống. " Đan Trác mỉm cười, "Giống như vợ chồng?"
Không nghĩ tới mẹ của mình sẽ bỗng nhiên nói ra lời như vậy, vẻ mặt của Triệu Mạt Thương biến đổi, trên mặt từ từ nổi lên sắc hồng, nhưng lại rất nhanh bị cô khống chế xuống, "Không phải mẹ muốn đi ăn cơm sao?
"Ừ, đi thôi. " Từ sau khi Mạt Thương trở về bà liền đối với biểu hiện của cô hết sức hài lòng, Đan Trác xoay người mở cửa ra khỏi phòng làm việc, Triệu Mạt Thương cùng đi theo qua, cùng bà đi song song với nhau, chỉ là ở dưới đáy lòng vẫn còn có chút ngượng ngùng vì câu bà vừa nói kia.
Giống như vợ chồng?
Nếu như Tiểu Đản ở đây, nghe được mẹ của cô nói như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.
------
Thương Mặc ở trong thư phòng, ngày bình thường luôn bề bộn nhiều việc, nhưng Thương Mặc lúc này lại gục xuống bàn, rất buồn rầu mà cầm lấy tóc, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, Thương Mặc lập tức ngồi thẳng, cầm điện thoại lên, "Alo?"
"Thiếu chủ, dựa theo phân phó của ngài, đã đem nhân thủ phái đến nơi rồi ạ." bên đầu điện thoại kia giọng nói khiêm cung của một người đàn ông vang lên, "Cam đoan sẽ không để cho Thiếu chủ phu nhân xảy ra bất cứ vấn đề gì. "
"Ừ.... Tốt. " Thương Mặc trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, nói tiếp, "Vậy... Có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi... Còn có, không được vì vậy mà làm bại lộ thân phận của các ngươi cho tới nay... Mạt Thương chị ấy... Dù sao tại đó cũng có rất nhiều người bảo hộ. "
"Vâng, Thiếu chủ xin yên tâm. "
"Ừm, vậy cứ như thế. " Thương Mặc nhàn nhạt đáp, đang muốn cúp điện thoại, người bên đầu điện thoại kia do dự một chút nói, "Thiếu chủ, Thiếu chủ phu nhân buổi trưa hôm nay hình như muốn cùng Cận Phi Hàn ăn cơm, xử lý như thế nào bây giờ ạ?"
Thân thể cứng đờ, Thương Mặc nắm điện thoại trầm mặc hồi lâu, trên mặt âm tình bất định, hơn nửa ngày chậm rãi nói, "Mặc kệ hắn, các cậu không được bại lộ, Cận Phi Hàn tuy là có chút ngu xuẩn nhưng mà người bên cạnh hắn không nhất định cũng ngu xuẩn. "
"Dạ."
Cúp điện thoại, Thương Mặc cầm lấy điện thoại di động ở bên cạnh, nhìn xem ảnh chụp Triệu Mạt Thương trên màn hình điện thoại di động hồi lâu, lại đem điện thoại di động thả trở về.
Sau khi trở về, thấy Cận Phi Hàn, là khó mà tránh khỏi.
Triệu Mạt Thương trước khi đi nói qua, nếu người yêu bị cướp đi, thì không phải là người yêu chân chính.
Nàng và Triệu Mạt Thương, đều là hai bên thật sự yêu nhau.
Nghĩ như vậy, lo lắng trên mặt Thương Mặc rốt cục tản đi đôi chút, thở ra một hơi, bắt đầu chính thức mà bận rộn.
-----
Triệu Mạt Thương và Đan Trác đến một khách sạn lớn, sau đó tiến thẳng vào một phòng ăn đã đặt trước, liền thấy được Cận Phi Hàn vốn đang ngồi nhìn thấy cô lập tức đi tới, mày nhăn lại, lập tức xoay người, mới vừa bước ra phòng ăn, giọng nói mang theo tức giận của Triệu Đình Vĩ ở phía sau vang lên, "Thái độ con như vậy là sao?"
Không có dừng bước lại, Triệu Mạt Thương giống như trào phúng nhếch khóe miệng một cái, tự nhiên đi ra ngoài, Đan Trác liếc nhìn hai nam nhân trong phòng ăn, xoay người rời đi thần sắc trên mặt cùng Triệu Mạt Thương không có khác nhau chút nào, chỉ lạnh lùng mà ném câu nói tiếp theo, "Triệu Đình Vĩ, ông càng sống càng thụt lùi."
Dứt lời, cũng giống như Triệu Mạt Thương xoay người rời đi, mà trong phòng ăn chỉ truyền tới tiếng hô tức giận của Triệu Đình Vĩ, âm thanh chén trà bị ném xuống mặt đất vỡ tan, cùng với âm thanh Cận Phi Hàn giả mù sa mưa khuyên bảo ông ta.
Đuổi kịp bước chân của Triệu Mạt Thương, Đan Trác cùng cô vai kề vai đi tới, "Chúng ta