Chương 138
Triệu Mạt Thương có chút tâm thần không yên mà ở trong phòng làm việc đi tới đi lui vài chuyến, ngay cả tiếng gõ cửa của Đan Trác đều không nghe thấy.
Không có nghe được âm thanh, Đan Trác trực tiếp đẩy cửa mà vào, vừa vào mắt nhìn thấy chính là bộ dạng bất an của Triệu Mạt Thương, không khỏi nhăn lại lông mày, "Thân là một người lãnh đạo, bộ dáng này nếu để cho cấp dưới thấy được, sẽ dẫn tới một số chuyện chuyện cần thiết. "
Dừng lại động tác, Triệu Mạt Thương nhíu mày, tuy có bất an, nhưng giọng nói vẫn như trước nhàn nhạt, "Không có cấp dưới nào dám trực tiếp dám đẩy ra cửa phòng lãnh đạo như vậy."
Không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, Đan Trác hơi ngẩn ra, tiếp theo cười lắc đầu, "Cũng có chút đạo lý. "
Mạt Thương vẫn còn có chút khí phách của cấp trên, điểm ấy cũng coi như để cho bà thoả mãn.
"Cái người tên Chu Nghiễn rốt cuộc là làm gì?" Triệu Mạt Thương không để ý đến lời nói của bà, nhíu mày "Vì cái gì ngày hôm qua mẹ nói hắn làm sao tới rồi hả?"
"Muốn biết?" Đan Trác giống như cười mà không phải cười, thấy Triệu Mạt Thương gật đầu, chậm rãi nói, "Muốn biết thì tự mình điều tra đi, con là Đại tiểu thư của Đan gia, còn không hiểu được làm sao lợi dụng quyền lực trong tay?"
Nhìn thẳng Đan Trác vài giây, Triệu Mạt Thương động tác bén nhọn trở lại bàn làm việc của mình, sau đó cầm điện thoại lên, không chần chờ chút nào mà lợi dụng tất cả tài nguyên trong tay có thể lợi dụng, bắt đầu điều tra các loại tư liệu có liên quan đến Chu Nghiễn.
Hài lòng nhìn động tác của Triệu Mạt Thương, trong mắt Đan Trác xẹt qua một tia tán thưởng, lén lút thối lui ra khỏi phòng làm việc của cô.
Chỉ là sau khi trở về phòng làm việc của mình, Đan Trác thoáng suy tư vài giây, cũng để cho người điều tra hoạt động gần đây của Chu Nghiễn.
Trong kinh đô được khen là nhất ngạo khí công tử Chu gia Thiếu gia ăn nói khép nép đối đãi Thương Mặc như vậy, thực sự khiến người ta không thể không lưu ý.
Nửa giờ sau, tư liệu về Chu Nghiễn được đưa đến trên bàn làm việc của Triệu Mạt Thương.
Đem những sợi tóc rủ xuống nhét vào sau tai, Triệu Mạt Thương mở ra phần tài liệu kia, ánh mắt rơi vào Chu Nghiễn trong hình, chợt có loại cảm giác kỳ diệu.
Hai tay cắm túi quần, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt lại không có bất kỳ ý cười nào, khí chất như vậy, để cho cô cảm thấy có chút quen thuộc.
Thương Mặc. . . Chu Nghiễn. . . Tập đoàn Chu thị . . .
Ở trong miệng lẩm nhẩm mấy cái tên này, chân mày xinh đẹp của Triệu Mạt Thương nhíu lại chặt chẽ, trong đầu thiên đầu vạn tự, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Cha hắn là Chu Thần Đạo, hiện tại là Ủy viên Quốc vụ viện, ông nội tên Chu Chiến Quốc, hiện nay là Tư lệnh quân khu ở kinh đô, cấp bậc Thượng tướng, mà Chu Nghiễn và huynh trưởng của hắn Chu Hào cũng đều ở trong quân đội đảm nhiệm chức vụ.
Bối cảnh như vậy, vô luận là Triệu gia hay là Đan gia, đều không thể trêu vào, nhưng mà. . . Tại sao phải tìm tới Thương Mặc.
Nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra, Triệu Mạt Thương tựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi xoa huyệt thái dương, trong lòng một hồi vô lực.
Còn nghĩ phải bảo vệ Thương Mặc, nhưng mà dù ở nơi đây, vẫn là Thương Mặc che chở cô cưng chiều cô.
-----
Mà lúc này, Thương Mặc tại trong bao sương, ngồi bên cạnh hai huynh đệ Chu gia, bầu không khí một lần nữa rơi vào trong xấu hổ.
"Tiểu Mặc, tôi hỏi em vấn đề kia, em nên biết rõ cũng không phải là nói chuyện không đâu, vấn đề không giải thích được. " Chu Hào đối với bầu không khí quỷ dị này không thèm để ý chút nào, đứng lên, đi tới trước mặt Thương Mặc ngồi xổm xuống, ánh mắt tuy là nghiêm túc nhưng không mất nhu hòa, "Tôi biết em rất thông minh. "
"Bây giờ không phải là trong thời kỳ Tống triều bình yên, người lãnh đạo cao nhất cũng không phải hôn quân Tống Huy Tông kia." Thương Mặc cùng hắn nhìn nhau hồi lâu rốt cục mở miệng, hơi thở dài tựa như nói, "Các nơi hắc bang không phải phương tịch, Thanh Long Bang cũng không phải Lương Sơn Bạc, tôi càng không phải là Tống Giang. "
Chu Hào nghe nàng nói như vậy, biến sắc, một bên vốn là một bộ điềm nhiên như không có việc gì Chu Nghiễn lại thêm lỡ lời kêu thành tiếng, "Tiểu Mặc!"
Thương Mặc đứng lên, nhìn hai người, "Tôi chán ghét Tống Giang. Thủ hạ, huynh đệ, ta nên bảo vệ tốt bọn họ. . . Hơn nữa, Tống Giang cần đánh phương tịch, Thanh Long Bang chỉ cần khống chế tốt cục diện không phải sao?"
Chu hào cùng Chu Nghiễn sững sờ, lại nghe Thương Mặc lại tiếp tục nói, "Nếu như triều đình cần Tống Giang vững vàng ngăn chặn các lộ anh hùng hảo hán, tôi không ngại làm Tống Giang. Bất quá. . ."
Trong tròng mắt hiện lên giảo hoạt, Thương Mặc có chút ý vị thâm trường nói, "Thiên hạ này cũng không phải là chỉ có một hài hòa bản Tống Giang, còn có một cái. . . Ah, ai biết hắn nghĩ như thế nào đâu. "
"Bốp bốp bốp...." Âm thanh vỗ tay truyền đến, tiếp theo là một cái cửa ngầm từ bên cạnh bị đẩy ra, Thương Mặc xoay người, nhìn một lão nhân từ sau cửa chậm rãi đi tới, mỉm cười đánh giá nàng hồi lâu không nói một lời.
"Ông nội. " Chu Hào cùng Chu Nghiễn vừa thấy lão nhân, trên mặt càng là đứng đắn nghiêm túc, cung kính mà hô một tiếng đứng ngay ngắn liền không nói gì nữa.
Ông nội?
Thương Mặc thiêu mi, cùng lão nhân kia nhìn nhau, không có chút nào né tránh.
"Được lắm Thương Mặc. . ." Lão nhân cười ha ha, mặc dù thoạt nhìn niên kỷ đã là không nhỏ, bộ pháp lại thập phần vững vàng, đi đến một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, Chu Nghiễn lập tức rót chén trà động tác rất là cung kính mà bưng cho lão nhân, lão nhân sau khi nhận lấy uống một ngụm, cười nói, "Giựt giây Cận Phi Hàn cùng Tào Minh Nghĩa trở mặt còn chưa tính, hiện tại lại muốn mượn tay quốc gia trừ Thương Lang Bang?"
Thương Mặc sờ sờ cái mũi, mặc dù không biết lão nhân kia là thế nào, nhưng cũng biết nhất định cùng vấn đề kia có liên quan, càng biết mình không phải là đối thủ, dứt khoát cũng không nhượng bộ, mà là lẽ thẳng khí hùng mà nói, "Thương Lang Bang tuyệt đối không phải Lương Sơn Bạc. "
"Có phải Lương Sơn Bạc hay không đó cũng không phải là cô nói là được." lão nhân vẻ mặt thâm ý, "Mặc Nhi, vẫn là một chút tuổi trẻ."
Cực lực chịu đựng chấn động trong nội tâm, Thương Mặc hai tay xuôi ở bên người, suối tóc che mắt, mày nhíu lại rất chặt chẽ.
"Bất quá, so với hai tên tiểu tử thúi này chính là tốt hơn nhiều. " lão nhân vẫy tay ý bảo Thương Mặc đi qua, Thương Mặc chần chờ vài giây, chậm rãi đi tới, vốn muốn lấy ra dao