Chương 146
"Con không nghĩ tới có một ngày là dưới tình huống như vậy gặp được sư phụ. " trong lòng mặc dù cảm thấy lại là kinh dị lại là khó chịu, nét mặt bình tĩnh như cũ, giọng nói Thương Mặc trong trẻo, nhãn thần bất đắc dĩ, "Lão sư giấu thật tốt. "
"Con và Mạt Thương đúng là đệ tử ta đắc ý nhất. " Khúc Lưu Thông cười nhạt, ý bảo Thương Mặc ngồi vào trên ghế sa lon đối diện mình, đem một ly trà đưa qua, "Nếu như con không phải Thương Mặc thì tốt biết bao. "
Ánh mắt Thương Mặc ảm đạm, ngồi vào đối diện Khúc Lưu Thông, sau lưng mấy người Uông Minh cau mày, cũng không ngăn cản.
"Lão sư có thể vẫn là lão sư. " Thương Mặc nhấp một ngụm trà, giọng nói chậm rãi, "Còn kịp. "
"Ha ha.... Con ngược lại muốn khuyên ta?" Khúc Lưu Thông lắc đầu, lùi ra sau đến lưng ghế sô pha, "Thương Mặc, biết ta ở chỗ này ẩn núp bao lâu không?"
"Hơn mười năm a. " Vẻ mặt Thương Mặc không thay đổi, đem cái chén không thả lại trên khay trà, không chút nào tránh né mà nhìn thẳng vào mắt Khúc Lưu Thông, "Lão sư ẩn núp rất khá, chỉ bất quá, con không rõ..."
Vì sao lúc này, Khúc Lưu Thông cư nhiên làm ra chuyện vọng động như vậy, vào lúc này bắt Linh Lung làm Lệnh Hồ Huyên bị thương, chỉ có thể là bại lộ thân phận.
Khúc Lưu Thông cười cười, trong mắt lại mang theo một chút thảm đạm, "Nam Thương bắc Tào, đời trước còn không bì kịp, đời này thay thế cư nhiên chênh lệch nhiều như vậy...."
*Nam Thương là Thương Mặc, bắc Tào là Tào Minh Nghĩa.
Thở dài, Khúc Lưu Thông lại rót trà, mắt không nhìn tới Thương Mặc, "Thương Mặc, con khá lắm, Minh Nghĩa bị con chèn ép một chút sức đánh trả cũng không có. "
"Lão sư quá khen." Thương Mặc sờ sờ cái mũi, giống như lúc trước mỗi lần được Khúc Lưu Thông khen ngợi, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười nhàn nhạt.
Khúc Lưu Thông nhìn nàng một cái nói, "Hôm nay con tới nơi này, không lo lắng cho mình gặp chuyện không may sao?"
"Đây là phía nam. " Âm điệu của Thương Mặc tuy nhẹ, lại tràn ngập tự tin, "Lão sư, hôm nay người là cố ý bại lộ dẫn con đến đây. "
"Ta biết con nhất định sẽ tự mình qua đây làm rõ ràng mọi chuyện."
"Lão sư, thu tay lại đi!" Thương Mặc bỗng nhiên đứng lên, mắt nhìn xuống nam tử vẫn đang ngồi như trước, "Thu tay lại, con vẫn coi người là lão sư mà trước kia con và Mạt Thương kính trọng."
Chỉ là như vậy, tựa hồ có chút thực xin lỗi Lệnh Hồ Huyên vẫn còn vẫn còn đang hôn mê.
"Con đã nói với Mạt Thương chuyện của ta?" Khúc Lưu Thông ngẩng đầu nhìn Thương Mặc, đèn lớn trên trần nhà tỏa ra tia sáng chói mắt làm hắn hơi hơi nheo lại mắt.
"Vâng. " Thương Mặc nhàn nhạt mà đáp.
"Con bé đối với ta rất thất vọng đi! " Khúc Lưu Thông đắng chát cười cười, "Đáng tiếc.... Ta vẫn coi con bé như là con gái mình...."
"Cho nên, thu tay lại đi." Thương Mặc tay cắm túi, che dấu nổi thống khổ của mình, "Lão sư nếu như thu tay lại, con sẽ nói cho chị ấy biết là con hiểu lầm người. "
"Con ngược lại rất thương nàng. " Khúc Lưu Thông cười cười, "Thương Mặc, để cho con bé tiếp tục làm kiểm sát trưởng, đây mới là lĩnh vực con bé có thể nắm trong tay."
"Được." Trong tròng mắt Thương Mặc xẹt qua bất đắc dĩ, điện thoại di động rung động, nàng cầm lên nhìn một chút, càng bất đắc dĩ, "Lão sư, thu tay lại đi, người của người, thủ hạ của con đã giải quyết toàn bộ rồi. "
Uông Minh cùng Lâm Vũ Đồng mang những người này, chỉ là để ngụy trang, chân chính có tác dụng, là một đội nhân mã Liên Ám mang theo.
Biến sắc, ánh mắt Khúc Lưu Thông sắc bén nhìn chằm chằm Thương Mặc, lại giống như đang phân biệt lời nói nàng là thật hay giả, đã thấy Thương Mặc sắc mặt như thường, chợt nở nụ cười, "Không hổ là luôn luôn am hiểu dương đông kích tây -Thương Mặc. "
Ngữ âm mới rơi xuống, Khúc Lưu Thông giơ tay vỗ vỗ, vài nam tử áo đen áp giải một cô gái chật vật xuất hiện ở trong đại sảnh, Thương Mặc không khỏi cả kinh.
Rõ ràng vừa rồi thu được tin tức nói Linh Lung đã cứu ra, tại sao....
Chẳng qua là lúc cô gái chật vật kia chậm rãi ngẩng đầu lên, Thương Mặc kinh ngạc.
"Manh Manh!" Uông Minh thất thanh lên tiếng.
Cô gái bị áp giải ra, bất ngờ chính là cô gái ban ngày Thương Mặc mới gặp mặt - Tằng Manh.
Đầy hứng thú mà nhìn Thương Mặc, Khúc Lưu Thông hai tay ôm ngực, "Thương Mặc, không nghĩ tới, phải không?. "
Trầm mặt phân tích tình huống hiện tại, chân mày Thương Mặc hơi hơi nhíu lại, "Như vậy hình như không có đạo nghĩa a lão sư, chuyện giữa chúng ta, hà tất kéo tới trên người cô gái yếu đuối vô tội."
Khúc Lưu Thông lắc đầu, "Con gần đây không phải biết rõ Thương Lang Bang không từ thủ đoạn sao?"
"Con..."
"Như vậy, ta cũng chẳng phải âm hiểm để cho con cầm mạng của mình để đổi, đoán chừng con cũng sẽ không đổi...." Khúc Lưu Thông bình tĩnh nhìn Thương Mặc, "Làm cho thủ hạ của con thả súng xuống. "
"Lão sư ngày hôm nay dẫn con tới, là muốn giết con sao?" Thương Mặc xoay người lại nhìn Uông Minh liếc mắt, cũng không có ra lệnh bọn họ để súng xuống.
Uông Minh thần sắc lạnh lùng, súng trong tay như trước chỉ vào Khúc Lưu Thông, trên trán hơi thấm ra một giọt mồ hôi.
"Đúng vậy." Khúc Lưu Thông đứng lên, liếc nhìn súng lục sáng loáng phía sau Thương Mặc, ánh mắt không có chút rung động nào, "Con muốn để cho cô ta bỏ mạng?"
Thương Mặc trầm mặc vài giây, giơ tay lên, đang muốn mệnh lệnh thủ hạ để súng xuống, đột nhiên xảy ra dị biến, Uông Minh thay đổi đầu súng, nòng súng nhắm ngay Tằng Manh.
Sắc mặt Khúc Lưu Thông đại biến, mà người bị kèm hai bên Tằng Manh, cũng ánh mắt phức tạp nhìn Uông Minh.
"Tôi sẽ tự sát. " Uông Minh ngữ điệu bằng phẳng mà nhìn Tằng Manh, "Yên tâm, kỹ thuật bắn của tôi rất tốt, em sẽ không có nhiều thống khổ. "
"Uông Minh...." Thương Mặc nhíu lại lông mày, "Anh điên rồi, bỏ súng xuống. "
"Thiếu chủ, tôi không cho phép bất kỳ người nào trở thành trở ngại của người." Uông Minh vẻ mặt lãnh đạm, tay chậm rãi giơ lên, nòng súng nhắm ngay trán Tằng Manh, "Manh Manh, em yên tâm, tôi rất nhanh sẽ xuống phía dưới cùng em. "
"Uông Minh! Bỏ súng xuống!" Bên kia Tằng Manh vẫn không nói một lời, Thương Mặc lại giận, "Bỏ súng xuống cho tôi!"
"Xin lỗi, Thiếu chủ, lần này tôi không thể tòng mệnh. " Đầu Uông Minh ngay cả chuyển cũng chưa từng chuyển, ngưng mắt nhìn Tằng Manh, đang muốn nổ súng, chợt nghe "Xuy xuy xuy" vài tiếng, kèm vài nam tử áo đen hai bên Tằng Manh ngã trên mặt đất, mấy người Liên Ám từ cửa sau đột phá vào tới, đem súng nhắm ngay Khúc Lưu