Chương 150
Trong phòng ăn chợt trở nên vô cùng an tĩnh, người đàn ông bưng cái chén, rất chậm rãi uống trà, mà ánh mắt của Triệu Mạt Thương sững sờ mà ngẩn người.
Nam nhân nho nhã... Thì ra Thương Thần Nho chính là Chu gia công tử si tình, thảo nào trên người luôn mang theo khí chất xuất trần, cũng khó trách lúc nhìn bức ảnh của người vợ đã mất của mình luôn là dạng thần tình như vậy.
Tiểu Đản của cô, là con của đôi vợ chồng yêu nhau như vậy, không chỉ kế thừa ưu tú của cha mẹ, càng thừa kế thâm tình của cha mẹ.
"Tiểu Thương Nhi, con nói xem, cô gái kia gia thế bình thường, có phải vẫn luôn liên lụy Chu gia công tử hay không? Có phải cái gì đều không giúp được Chu gia công tử hay không?" Thấy ánh mắt của cô dần dần mang theo vui vẻ, độ cong nơi khóe miệng càng phát ra ngọt ngào, người đàn ông nhấp một ngụm trà sau đó thản nhiên hỏi.
Triệu Mạt Thương lại là sửng sốt, tiếp theo cảm giác thông thoáng sáng sủa ở trong đầu tản ra, tâm cũng theo sáng lên, cười đến mức dị thường tự tin, "Chú, cám ơn người, con hiểu được. "
"Tiểu Thương Nhi nhà chúng ta quả nhiên thông minh. " người đàn ông thanh lãng cười cười, nhấn chuông để cho người phục vụ mang thức ăn lên, đối với Triệu Mạt Thương nói, "Ăn cơm đi, đều đã lâu như vậy, nếu như làm cho con đói bụng, Thương Mặc thực sự sẽ đến cùng ta liều mạng. "
"Em ấy sẽ không dám. " nhớ tới Thương Mặc đối với mình thường xuyên thường xuất hiện bộ dạng tính hờn giỗi của trẻ con, trong lòng Triệu Mạt Thương tràn đầy hạnh phúc, sau khi nói xong, cầm điện thoại di động lên đặt mua vé máy bay ngày hôm sau hồi trở lại thành phố X.
"Con muốn trở về?" Đang châm trà trong chén cho Triệu Mạt Thương người đàn ông nghe được cô đặt vé máy bay, hơi hơi nhíu nhíu mày lại cả thấy rất khó hiểu.
"Vâng, hai ngày nay tâm tình của em ấy không ổn định, con trở về cùng em ấy vài ngày sẽ trở lại. " Triệu Mạt Thương bình tĩnh nói, tiện đà liễm khởi lông mi, "Nhưng, ngày mai viện kiểm sát... "
"Ah, cái này không có việc gì. " người đàn ông khoát khoát tay, ngồi trở lại, "Chu gia lão đầu tử sẽ giúp con giải quyết. "
"Dạ." Triệu Mạt Thương gật đầu, cúi đầu liếc nhìn vòng ngọc trên tay, nụ cười làm thế nào cũng không ngừng được.
Con người vốn là như thế, luôn là vì một sự tình mà xoắn xuýt, một khi nghĩ thông suốt rồi, mọi thứ đều có vẻ như vậy vân đạm phong khinh.
"Đúng rồi, chú, cái kia... Triệu Niệm Chiêu là chuyện gì xảy ra?" Chợt nhớ tới ngày hôm nay xuất hiện người nam tử trẻ tuổi kia, Triệu Mạt Thương khó hiểu nhìn người đàn ông, "Hắn không phải là bị bắt đi sao? Còn có... "
Kỳ thực chú của cô cũng rất si tình nha, đặt tên cho con nuôi của mình cái tên như vậy.
"Nó là con nuôi mà ta thu nhận." cửa bị nhẹ nhàng gõ, mở ra, phục vụ viên đem đồ ăn bưng lên, lời của nam tử vừa nói một câu liền không nói nữa, đến khi toàn bộ phục vụ viên rời khỏi đây, mới lại tiếp tục nói, "Bất quá lúc ta... Khụ khụ, trước khi chết vẫn không cùng ta ở cùng nhau, cho nên con không biết. "
"Hử... Dạ."
"Về phần chuyện nó bị đuổi giết, cũng không có gì, tiểu tử kia lúc đầu đúng là bị đuổi giết, vừa lúc bị ta đụng phải, liền tương kế tựu kế để những người đó cho rằng nó đã thật sự chết rồi." người đàn ông đắc ý nói, vẫn không quên nhướng mày nhìn Triệu Mạt Thương, "Chú của con hiện tại cũng biết dùng mưu kế rồi. "
囧......
Triệu Mạt Thương không thể làm gì khác hơn là gật đầu, gắp đồ ăn đến trong bát người đàn ông, trong mắt giống như có hiểu ra, "Chú vốn là không có ý định gặp mặt con."
"Đúng vậy, nếu không phải thấy con tinh thần sa sút như vậy, ai... Không nói không nói... " Lần nữa xua tay, người đàn ông ấm áp nói, "Ăn cơm xong con liền về nhà thu dọn chút đi, không phải ngày mai phải về thành phố X sao?"
"Dạ, Vâng." Triệu Mạt Thương lúc này thân lưu nơi này, tâm sớm đã trôi dạt đến ngoài mấy ngàn dặm thành phố X.
--------
Linh Lung vẫn coi chừng Lệnh Hồ Huyên, trừ phi đi WC, thì một bước cũng không rời.
"Linh Lung... " Mặc trên người đồng phục bệnh nhân Uông Minh đi tới cửa, nhìn thân ảnh của Linh Lung, giống như thở dài gọi một tiếng, chậm rãi đi tới.
Ngay cả quay đầu cũng không có, yết hầu cũng tắc nghẹn không phát ra được âm thanh nào, Linh Lung có chút chết lặng mà nhìn trên giường bệnh như trước nhắm mắt - Lệnh Hồ Huyên, tay nắm thật chặt một tay của Lệnh Hồ Huyên.
"Linh Lung, em ăn nhiều một chút đi." Uông Minh cầm trong tay chén cháo, sắc mặt tái nhợt.
Kỳ thực hắn vẫn không thể xuống giường đi bộ, nhưng là nghe Lâm Vũ Đồng nói Thiếu chủ sắc mặt không đúng, còn nói Linh Lung từ khi được cứu ra chính là một giọt nước cũng chưa uống một hạt gạo cũng chưa ăn, không nhúc nhích, không khỏi bắt đầu lo lắng.
Lại nói tiếp, trong bốn người hắn là lớn nhất, hắn so với Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung thì được Thương Thần Nho thu dưỡng sớm hơn, thậm chí so với khi Thương Mặc sinh ra cũng còn sớm hơn.
Hắn vẫn luôn đem Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung coi như em gái, lúc này thấy hai người một người hôn mê một người không ăn không uống, nơi nào chịu tiếp tục tại trên giường tiếp tục nằm.
"Anh chớ nên xuống giường. " trong đầu đã một mảnh hỗn độn, miễn cưỡng còn nhớ rõ Uông Minh bị trọng thương, Linh Lung quay đầu, con mắt đã sưng đỏ, mũi cũng đã hồng hồng.
"Anh tới thăm em một chút. " Uông Minh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, cầm trong tay cháo đưa tới trước mặt cô, "Cũng nên có chút thể lực mới có thể tiếp tục trông coi Lệnh Hồ a. "
Linh Lung trầm mặc vài giây, tiếp nhận chén cháo, "Cám ơn anh... Uông Minh ca... "
Cái chữ "Ca" kia thấp không thể nghe thấy, Uông Minh lại nghe nhất thanh nhị sở, vỗ nhè nhẹ một cái lên đầu Linh Lung, "Nhanh ăn đi. "
"Ừm." Linh Lung mở ra cái nắp từng miếng từng miếng mà ăn xong cháo trong chén, ánh mắt như trước dính vào trên người Lệnh Hồ Huyên không hề rời đi.
Ăn xong cháo, Linh Lung đem chén kia để qua một bên, cầm chặt tay Lệnh Hồ Huyên tiếp